[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60 - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-12-25 04:30:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền đặt cọc chiếc xe lăn tuy lấy năm mươi đồng, nhưng mua cái khác thì bù thêm năm mươi đồng nữa. Trong túi mang đủ ngần tiền.

Bà cụ Đỗ suốt từ nãy vẫn ở trong buồng ngoài. Nghe thấy Lão Ngũ bảo mua xe lăn, tâm trạng bà càng thêm tồi tệ, cơm nước cũng chẳng màng. “Bà nội, bà đừng nóng ruột, con sẽ nghĩ cách ạ,” Lão Ngũ . Bà cụ Đỗ im lặng đáp. Năm mươi đồng hồi sáng là bà c.ắ.n răng mới móc túi , giờ bảo bà đưa thêm, thật sự là lực bất tòng tâm. Giá mà sáng nay Lão Ngũ nhận lấy tiền thì mấy. Phen , e là mua nổi xe lăn về nữa .

Bên ngoài hiên. Vu Nguyệt Oanh đang phụ giúp bếp: “Dì ạ.” Cô mới mở miệng Đỗ ngắt lời: “Nếu là chuyện hộ khẩu thì đừng thêm nữa.” Việc gửi nhờ hộ khẩu là lo .

Vu Nguyệt Oanh im lặng một lát, lý nhí thưa: “Dì, con hỏi chuyện xuất giá. Bên đang vướng tang sự, thể tổ chức hỷ sự . Con nghĩ là…” Cô nghiến răng hỏi tiếp: “Hay là cho con xuất giá từ phía căn nhà chỗ xưởng kem, cứ coi như là con mượn tạm của cô Đắc Mẫn, dì xem ?” Cô nhờ Đỗ đ.á.n.h tiếng giúp. Tiếc là Đỗ đẻ của cô. Nếu là đẻ, chắc chắn sẽ thương lượng với Đỗ Đắc Mẫn, kiểu gì chẳng cách để “mượn” căn nhà đó cho cô ở.

“Chuyện e là ,” Đỗ lắc đầu. Căn nhà ở xưởng kem đó xưởng thu hồi . Sáng nay lúc ông cụ Đỗ cửa dặn bà, tối nay ông đến nhà vị Giám đốc xưởng cũ. Bà còn đưa tiền cho ông để mua chút quà cáp mang sang. Có lẽ là để lo liệu chuyện công tác và nhà cửa của Đắc Mẫn. Chao ôi.

“Dì ơi, tại ạ?” Vu Nguyệt Oanh mặt mày khổ sở: “Dì giúp con một tay mà.” “Nhà thu hồi , giờ còn là của cô út nữa, con cầu cứu ai cũng vô dụng thôi.” Mẹ Đỗ trút đĩa rau xanh khỏi chảo. Bữa cơm hôm nay đồ thanh đạm: rau xanh, dưa chuột, giá đỗ, thêm một bát canh suông. Chẳng còn món gì khác.

“Nhà thu hồi? Sao thế ạ?” Giọng Vu Nguyệt Oanh cao hẳn lên, cô hiểu nổi. Nhà đang yên đang lành, thu hồi cơ chứ? Phía bên cạnh vang lên tiếng hắng giọng. Mẹ Đỗ và Vu Nguyệt Oanh cửa, thấy Đỗ Đắc Mẫn tay cầm cốc nước, đang lườm Vu Nguyệt Oanh cháy mặt: “Chuyện nhà khác mà cô quan tâm gớm nhỉ.” Vu Nguyệt Oanh câm nín. Mẹ Đỗ giả vờ như chuyện gì, bảo Vu Nguyệt Oanh: “Bưng thức ăn , đến giờ cơm .”

Phía ngoài sân. Lão Tam đang giúp Lão Ngũ dọn đồ. Ngày mai Lão Tam nhận việc ở xưởng máy kéo , căn buồng của sẽ bỏ trống. Lão Ngũ bảo dọn sang đó ở, nên chuyển đồ đạc qua , đợi đến mai chỉ việc cuốn gói chăn màn sang là xong. Vu Nguyệt Oanh bưng thức ăn thấy liền hỏi: “Lão Ngũ, em ở buồng phía Tây nữa ?” Thế chẳng chỉ còn cô ở đó ? Trong lòng Vu Nguyệt Oanh chút sợ hãi. Lão Ngũ đáp: “Hôm nay vẫn ở một đêm.” Mai mới chuyển hẳn.

“Thế Lão Tam ở ?” Vu Nguyệt Oanh hỏi. Lão Ngũ bưng đồ trong, buồn đáp lời. Vu Nguyệt Oanh sa sầm mặt mày đặt đĩa rau xuống bàn. Đợi Lão Tam bước , cô hỏi tiếp: “Lão Tam, định chuyển ?” Có nhà họ Đỗ vẫn còn căn nhà nào khác ? Lão Tam hờ hững: “Chuyển ngoài.” Vu Nguyệt Oanh ngoài, nhưng cái “ngoài” là ở ? Cô chằm chằm Lão Tam. Lão Tam rõ ràng trả lời. Chuyện công việc định đoạt xong, nhiều. Vả với cô chị họ cũng chẳng thiết gì, việc gì khai báo?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn-60-xuong-co-khi-nhung-nam-60/chuong-170.html.]

Khu tập thể cũ xưởng kem. Lần cha Đỗ xách theo chai rượu sang, đây là loại rượu ông nhờ lão Vệ mua hộ. Sáng sớm ông tạt qua nhà lão Vệ dặn dò, tối nay mới xách rượu sang nhà vị Giám đốc xưởng cũ. “Bác Triệu ạ.” Vị Giám đốc cũ bảo vợ pha cho cha Đỗ: “Anh đến vì chuyện công tác của em gái ?” “Vâng ạ,” cha Đỗ gật đầu. Ông Giám đốc cũ thong thả : “ đ.á.n.h tiếng với Tiểu Triệu . Chỉ cần cô Đắc Mẫn nhà hối cải, sửa đổi tính nết là thể , thứ vẫn như cũ.” Việc coi như xong. Sắc mặt cha Đỗ bỗng trở nên tái mét: “Bác Triệu, nhưng Đắc Mẫn nó với con như thế.” Ông đem tình hình hiện tại của Đỗ Đắc Mẫn kể chi tiết. Giờ đây chỉ cái “bát cơm sắt” công nhân chính thức giữ nổi, mà ngay cả căn nhà phúc lợi đơn vị phân cho từ mười mấy năm cũng đem nhượng cho . Ông Giám đốc cũ xong, lặng hồi lâu. “Để lát nữa tìm Tiểu Triệu hỏi cho nhẽ,” ông lúc tiễn cha Đỗ về. “Làm phiền bác quá ạ,” cha Đỗ khách khí cảm ơn, “Cảm ơn bác nhiều.”

Rời khỏi khu tập thể, đầu cha Đỗ đau như b.úa bổ. Ông hiểu nổi, chỉ mấy ngày để mắt đến mà chuyện công việc của em gái thành nông nỗi . Chẳng bảo nó ở nhà nghỉ ngơi, tu tâm dưỡng tính đó ? Sao nó chẳng chịu lời thế ?

Tại nhà vị Giám đốc mới của xưởng kem. Giám đốc cũ đợi , cha Đỗ khỏi là ông tìm tới nơi. Vị Giám đốc mới thấy ông tới liền đon đả: “Bác, bác sang đây, mời bác . Cháu hộp mới, bác nếm thử xem .” Tiếng “bác” gọi ngọt, bởi cả hai đều họ Triệu, vốn là họ hàng xa. “Chuyện công tác của Đỗ Đắc Mẫn là thế nào?” Giám đốc cũ cau mày, “ dặn thế nào ?”

Giám đốc mới chút vội vàng: “Bác ạ, chuyện là thế . Đỗ Đắc Mẫn tự đề đạt nhường nhà để về đơn vị. bác đấy, bây giờ đang là mùa thấp điểm, xưởng tuyển . Cô bảo sẵn sàng công nhân thời vụ…” Vẻ mặt Giám đốc cũ sa sầm . “Bác đừng giận, cháu nốt ,” Giám đốc mới tiếp tục: “Cháu nghĩ thái độ việc đây của Đỗ Đắc Mẫn , nên định cho cô thời vụ một thời gian. Đợi đến mùa hạ sang năm, nếu thể hiện thì cho biên chế chính thức. Bác tính xem, xưởng của riêng nhà ai, xưởng là việc, thể cứ chiếm chỗ mà chẳng .” Giám đốc cũ lắng chăm chú. “Cô Đắc Mẫn cũng lanh lẹ, cháu thấy để ở vị trí bán hàng hợp, chi bằng cho xuống phân xưởng rèn luyện chút, để nỗi vất vả của em công nhân,” vị Giám đốc mới chân thành , “Bác xem, xưởng kem nuôi những nhàn rỗi như cô thì mà phá sản sớm.” Nghe cũng lý. Giám đốc cũ gật đầu: “Thôi thì tùy liệu tính, nhưng còn căn nhà…” “Đợi cô chính thức thì phân cho thôi ạ,” Giám đốc mới đáp. Giám đốc cũ thấy cũng , liền hài lòng. trong bụng vị Giám đốc mới nghĩ khác: Nếu chính thức thì đừng hòng nhà. Chuyện khó khó, chỉ là tiểu thư Đắc Mẫn chịu nổi khổ ở phân xưởng thôi.

Tại xưởng cơ khí. Lớp sơn khô, chiếc xe đạp trông đổi mới. Tiểu Hà hài lòng. Kỹ thuật sơn của ngày càng lên tay. Sư phụ Thư đang bàn bạc chính sự với Đỗ Tư Khổ: “Hiện tại các linh kiện của chiếc xe là do chúng tự tay cải tiến. Nếu sản xuất thực tế, xưởng cần trang thêm một máy móc và máy công cụ chuyên dụng.” Chuyện đụng đến tiền nong . Đỗ Tư Khổ hỏi: “Cháu nhớ xưởng thể tự sản xuất máy móc mà. Thiết ở phân xưởng ba còn khá mới, họ thể chế tạo máy công cụ chúng cần ạ?” Nếu tự xưởng cơ khí sản xuất máy móc xe đạp thì sẽ tiết kiệm một khoản lớn. Tình hình phân xưởng ba thì sư phụ Thư rõ lắm. Thiết ở phân xưởng một đều là đời đầu, chủ yếu sản xuất máy móc linh kiện nông nghiệp. Phân xưởng hai thì khá hơn một chút, nhưng bảo sản xuất bộ máy móc để một chiếc xe đạp chỉnh thì là chuyện thể. Đỗ Tư Khổ tìm hiểu kỹ hơn tình hình cụ thể từ sư phụ Thư. Sư phụ Thư bảo: “Thiết máy công cụ thể nhờ bên Phòng Kỹ thuật sang hỗ trợ, họ sẽ điều chỉnh các thông kỹ thuật theo yêu cầu của .”

Phòng Kỹ thuật. Đỗ Tư Khổ nhớ đến hai : một là Tống Lương, là Mạnh Dân Thụy – Mạnh đây ở Phòng Kỹ thuật nay chuyển . Đỗ Tư Khổ thầm nghĩ: Ngày mai cô thư viện một chuyến, xem sách nào về máy công cụ và máy móc . Phải nghiên cứu thật kỹ mới . Tất nhiên, việc quan trọng nhất là ngày mai gặp Giám đốc xưởng.

Khu tập thể cũ xưởng cơ khí, dãy nhà cấp bốn. Hôm nay Phạm Miêu về muộn. Nhà cô ở vị trí hẻo lánh nhất, đèn đường xa, may mà lối đồng nghiệp trong xưởng sinh sống. Dãy nhà cấp bốn san sát, nhà nào cũng sáng đèn nên vẫn rõ lối . Thấy đèn trong nhà cũng sáng, Phạm Miêu rảo bước về nhà. Cô rút chìa khóa mở cửa thì thấy cô đang bên bàn, ôm bát cơm, lùa liên tục miệng. Cạnh đó đặt một hũ mỡ lợn nhỏ. Bát cơm tay bà chính là cơm trộn mỡ lợn, lúc vơi gần hết. Cái kiểu ăn uống trông chẳng giống đang trọng bệnh chút nào.

chút hoảng hốt, vội vàng đặt bát xuống, lấy tay áo quẹt mồm. Phạm Miêu kinh ngạc: “Mẹ, chẳng đang ốm ?” Vẻ mặt bà tự nhiên: “Mẹ ốm thật, nhưng ốm chứ ăn . Sao giờ con mới về?” Trận ốm đó của bà là thật, nhưng tiêm xong mấy mũi là khỏi . Có điều, cứ nghĩ đến chuyện chung đại sự của con gái là bà sầu, nên mới giả vờ thêm vài ngày, mong con gái sớm yên bề gia thất như . Ai dè, chỉ một thoáng là lộ tẩy. Phạm Miêu đáp: “Xưởng tăng ca ạ.” Cô kỹ sắc mặt . Lạ thật, hồi sáng mặt bà còn trắng bệch, môi thâm sì, thế mà giờ trông hồng hào, môi cũng trở sắc thái bình thường. Bà nghĩ một hồi bảo: “Con xem, tiêm mấy ngày cũng khỏi . Mai con xin nghỉ một hôm, đưa về nhà trai con .” Đến lúc đó sẽ gọi Vương qua nhà xem mặt.

Ngày mai thì gấp quá. Phạm Miêu lắc đầu: “Mẹ, mai con xuống phân xưởng, còn hỏi lãnh đạo xem khi nào mới nghỉ.” Mỗi tháng cô nghỉ bốn ngày, nghỉ báo với lãnh đạo. Dĩ nhiên, với điều kiện là phân xưởng đơn hàng gấp cần tăng ca.

Loading...