[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60 - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-12-25 03:59:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Làm tài xế thôi."

Cũng chẳng nhân vật quan trọng gì cho cam. Đỗ Tư Khổ lấy một chiếc túi đựng hồ sơ, bỏ xấp phiếu đăng ký rời khỏi phòng Tổng vụ.

Tại nhà họ Hạ.

Hạ Đại Phú xin nghỉ phép xong là chạy biến về nhà. Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, đúng lúc trông thấy.

"Thế là định đấy?" "Con sang nhà cô Ưng bên đó... để cầu ."

Đại Phú lục tung cả lên mà vẫn chẳng thấy cái áo mới may năm . Đó là bộ đồ vía, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chẳng mấy khi dám mặc. Lần sang nhà nhạc phụ tương lai, mang theo để đến nơi thì , cho nó tươm tất mà lễ cầu .

"Mẹ, cái áo khoác màu xanh tím than của con ạ?" Đại Phú hỏi. Sao mà tìm mãi chẳng ? Trong tủ lật lật cũng chỉ mấy bộ đồ: hai bộ đầy miếng vá, một bộ khá hơn chút thì chỉ duy nhất một mảnh vá, còn là bộ đồ vía dùng để khách thôi.

Bà Hạ vẻ mặt tự nhiên. Cái áo đó, hình như thằng Hai lấy .

"Mẹ?"

Bà Hạ đả động gì đến cái áo, sang bảo: "Cái chuyện của con với con bé Vu Nguyệt Oanh đó, thấy thành . Mẹ nhờ bà mối Trương tìm cho con , con cứ đợi thêm chút . Bà Trương hứa , Tết nhất định tìm cho con một cô gái bản địa." Dung mạo khi kém một tí, tính tình khi đanh đá một tẹo, nhưng mà , ở đây rõ gốc gác.

Hạ Đại Phú kiên quyết: "Mẹ, phép con xin , vé tàu hỏa con cũng định ngày ." Phải . Nhất định . Hạ Đại Phú tuy bình thường lời , nhưng một khi quyết cái gì thì chín trâu cũng kéo .

Thấy tìm áo mới, đành lấy bộ đồ duy nhất một mảnh vá xếp hành lý bước thẳng cửa.

"Đại Phú! Con ngay!" Bà Hạ dùng hết sức bình sinh cũng chẳng lôi thằng con trai . Cái thằng ngốc , chỉ mỗi cái to xác chứ chẳng đầu óc gì cả. Hạ Đại Phú cứ thế lầm lũi .

Bà Hạ phát tiết: "Đại Phú, con đợi đấy, cùng con!" Cái thằng ngốc xưa nay bao giờ xa một , ngộ nhỡ lừa lọc thì .

Huyện Hồng Quang.

Đỗ Nhị (Đỗ Lão Nhị) nhờ xe bò của đại đội Trường Phong về đến nơi, bộ thêm hơn hai mươi phút nữa mới về tới chi đội Tiểu Hà. Hành lý nặng trĩu, về điểm thanh niên tri thức .

Lúc ngang qua trụ sở đại đội, cô Lương phát thanh viên ló đầu : "Anh Đỗ, về muộn thế?" Bố cô chỉ phê duyệt cho nghỉ bảy ngày, thế mà Đỗ biệt tăm hơn cả tuần lễ.

Đỗ Nhị đáp: "Để lát nữa sẽ thưa kỹ với kế toán Lương." Bảy ngày đầu là dùng giấy giới thiệu, đó hộ khẩu tạm thời, nếu thì chẳng thể bám trụ phố .

"Anh Đỗ, mới về đấy, nếm thử một chút ?" Cô Lương nhiệt tình mời mọc. Chè là đại đội mới mua, sản vật đặc trưng của đại đội khác, mua giá rẻ. Cô thì chỉ thấy vị đắng ngắt, nhưng bố cô cứ bảo đây là mới, vị "chuẩn" lắm, gọi là hương thanh khiết gì gì đó.

"Thôi, về điểm thanh niên tri thức ." Đỗ Nhị mệt lử . Những ngày phố lúc nào cũng căng như dây đàn, về quê sống vẫn cứ là thong dong hơn, chẳng nhiều chuyện rắc rối như ở nhà.

"Vâng ạ." Cô Lương thất vọng, nhưng nhanh ch.óng phấn chấn . Cô trong bảo: "Kiểu Nguyệt, em ở trong bản thảo một ? Để chị tiễn Đỗ một đoạn."

Bước chân Đỗ Nhị khựng . Kiểu Nguyệt? Đồng chí Tô cũng ở đây ? Anh xách hành lý ngược trở : "Cô Lương , để , cho nếm thử xem nào."

"Để em lấy cốc cho !" Cô Lương hớn hở lấy cốc với phích nước nóng.

Đỗ Nhị đến cửa thấy Tô Kiểu Nguyệt tay cầm b.út máy, thẳng lưng bên chiếc bàn cũ kỹ của đại đội, đang lặng lẽ bản thảo. Chẳng là bản thảo phát thanh của cô Lương là văn kiện đại đội chuẩn nộp lên cấp nữa.

"Đồng chí Tô." Đỗ Nhị mỉm gọi một tiếng.

Tô Kiểu Nguyệt ngẩng đầu , đôi mắt hạnh xinh đầy thần thái. Cô bình thản đáp: "Đồng chí Đỗ." Khách sáo vô cùng. Mà cũng xa cách vô cùng.

Đỗ Nhị lấy từ trong hành lý mấy hộp t.h.u.ố.c đau dày và t.h.u.ố.c giảm đau. Thấy cô Lương , bước tới nhét t.h.u.ố.c bàn tay cầm b.út của Kiểu Nguyệt, nhanh: "Thuốc mua ở tiệm t.h.u.ố.c phố đấy, một loại là giảm đau, một loại chữa đau dày, cô cất kỹ ."

"Có ở đây, đừng gần quá. Thành phần gia đình , sẽ liên lụy đến đấy." Tô Kiểu Nguyệt khẽ và nhanh, nhưng giọng điệu dịu dàng hơn lúc nãy nhiều. Cô nhận lấy t.h.u.ố.c.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn-60-xuong-co-khi-nhung-nam-60/chuong-149.html.]

Đỗ Nhị bảo: " sợ ." " sợ." Kiểu Nguyệt dám ngẩng lên . Cô sợ thật lòng.

Lúc cô Lương bưng chén pha xong , Đỗ Nhị đang ngay sát cửa, giữ cách khá xa với Tô Kiểu Nguyệt.

"Anh Đỗ, Kiểu Nguyệt là lắm, chẳng qua là gia đình liên lụy thôi, của em , xa thế gì?" Cô Lương lầm bầm cằn nhằn, " cứ tưởng khác với mấy trong đại đội chứ."

Đỗ Nhị cũng chẳng chê trách gì thành phần của cô cả. Khốn nỗi đồng chí Tô chịu, thế nào.

Cô Lương tiếp: "Mấy ông đàn ông các đều một giuộc cả. Kiểu Nguyệt đây cũng một đối tượng, thế mà nhà em xảy việc một cái, lão chạy còn nhanh hơn thỏ..."

"Có đối tượng cơ ?" Đỗ Nhị kéo dài giọng điệu. Anh chăm chằm Tô Kiểu Nguyệt. Cái chuyện nhỉ?

Tại đường sắt.

Đỗ Đắc Mẫn đợi mãi, đợi mãi mà vẫn thấy cả . Sáng sớm cô rời nhà họ Đỗ là chạy thẳng đây, đợi đến tận giờ , cơm trưa cũng bụng. Anh cả rốt cuộc cô đến ? Sao mãi vẫn thấy ?

Đắc Mẫn thấy một nhân viên đường sắt , vội vàng túm lấy hỏi: "Đồng chí ơi, cả ở trong đó ?" "Cô là ai?" " là em gái Đỗ Hữu Thắng, tìm Thắng." "Kỹ sư Đỗ tu sửa đường ray , bao giờ mới về ." Nhân viên nọ đáp, "Cô về ." Có một đoạn đường sắt biến dạng, cần sửa chữa khẩn cấp.

" chuyện gấp tìm , thể bảo về ngay bây giờ ?" Đắc Mẫn vặn hỏi. Chuyện gấp? Chuyện gì gấp bằng việc sửa đường ray cơ chứ. Ngộ nhỡ tàu hỏa chạy tới, đường ray khớp với bánh tàu là xảy đại họa như chơi. Đồng chí nhân viên giọng điệu bắt đầu khó chịu: "Không về ." Nói xong ngoắt , cho Đắc Mẫn cơ hội hỏi thêm câu nào.

là cái hạng gì . Đắc Mẫn đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa. Lần những đợi , mà hễ cô túm nào định hỏi cả về thì chẳng ai buồn để ý đến cô. Mấy cái hạng tiểu nhân gió chiều nào che chiều nấy , chẳng qua thấy bố cô mất , mất chỗ dựa nên mới khinh đây mà. là ở cũng giống .

Đắc Mẫn tức đến nổ phổi. Cô cũng chẳng thèm , cứ để bụng đói meo mà đợi, đợi và đợi.

Tại xưởng cơ khí.

Bộ phận sửa chữa cho Đỗ Tư Khổ mượn máy kéo. Tất nhiên, Tư Khổ ngay tại bãi đất trống của bộ phận sửa chữa để dạy Đỗ Lão Tam và Tiểu Hà tập lái. Tiểu Hà thấy Tư Khổ lái xe là nhảy tót lên cùng, hỏi dồn dập đủ thứ. Không chỉ là vấn đề vận hành máy kéo mà còn cả chuyện sửa chữa nữa, thế mà Tư Khổ đáp trúng phóc cả.

"Tiểu Đỗ, tay nghề của cô dạo tinh tiến thêm đấy." Tiểu Hà kinh ngạc, "Sư phụ ngày sang xưởng máy kéo, bảo dắt theo, cô ?" "Có chứ." "Cô cũng !" Tiểu Hà vui mừng hớn hở. Bác Vương là trụ cột của bộ phận sửa chữa, cũng là một tay thợ sửa xe cự phách, hôm đó xưởng máy kéo sẽ đích cử sang đón bác Vương qua.

Tư Khổ dạy ba một hồi bảo: "Anh ba, tiếp theo cứ tự tập , em duyệt hồ sơ đây." Cách khởi động, cách lái, cách đạp ga, cách phanh, cách chuyển hướng... Những gì cô nghĩ đều qua và cho tập qua một lượt . Giờ thì xem ba học hành thôi.

"Tiểu Hà, lát nữa đồng chí máy kéo xuống ?" Tư Khổ hỏi. " đây xem thêm chút." Tư Khổ dặn: "Được, hai cẩn thận đấy nhé, thấy sắp đ.â.m đạp phanh ngay đấy." Cô xa xa một chút cho chắc ăn, nhỡ đ.â.m trúng cô thì khổ.

Đỗ Lão Tam hồi hộp cầm lấy vô lăng máy kéo. Kiến thức lý thuyết thuộc làu làu, các linh kiện máy kéo cũng nhận mặt hết cả . Giờ là lúc kiểm tra thành quả đây. Động cơ lúc đang nổ máy, cứ thế mà lái thôi. Trước tiên là đạp ga. Bàn chân Lão Tam từ từ, từ từ nhấn xuống chân ga.

Phía xa, Tư Khổ mượn một bộ bàn ghế kê ngoài, tìm một chỗ đủ quan sát bãi tập lái, mà cũng đủ xa để đảm bảo an . Cô duyệt từng tờ phiếu đăng ký một. Có cả tên Tiểu Hà nữa : Hà Tinh Huy. Cái chắc chắn là duyệt .

Tư Khổ ngước cái máy kéo phía , giờ đến lượt Tiểu Hà cầm lái. Cậu lái vững, chỉ là... chậm. Chậm như rùa bò. Còn ba cô thì lái máy kéo nhanh, gấp, còn phanh gấp nữa.

Văn Giai Ngọc. Tờ phiếu đăng ký duy nhất của nữ đồng chí, đó ghi cô ở ký túc xá nữ công nhân, nghề nghiệp là công nhân kỹ thuật. Công nhân kỹ thuật phân xưởng ba ? Giữ . Nữ đồng chí duy nhất, tất nhiên là ưu ái giữ . Đỗ Tư Khổ chính là thiên vị như thế đấy.

Tại đường sắt.

Sáu giờ chiều, Đỗ phụ xong việc, từ phía đường ray trở về. "Anh cả! Sao giờ mới về, em đợi cả cả ngày trời đấy!"

Chương 74

……

Mùi dầu máy Đỗ phụ nặng, chiếc khăn vắt cổ ướt đẫm mồ hôi, cả buổi chiều chẳng nghỉ tay phút nào. Vừa xong việc về định nghỉ ngơi một lát cho hồi sức, uống ngụm nước thì Đắc Mẫn ập tới. Lại còn bảo đợi cả ngày .

Đỗ phụ mà thái dương cứ giật thình thịch. Đây là gây rắc rối gì nữa ?

"Lại chuyện gì nữa?" Đỗ phụ hỏi. "Anh cả, ở xưởng kem..." Đắc Mẫn định kể lể chi tiết, nhưng Đỗ phụ ngắt lời: "Nói trọng điểm , nếu thì về nhà ."

Loading...