[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60 - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-12-25 03:46:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Các đồng chí công an dẫn về quê hôm qua ."
Đỗ Nhị hỏi thêm: "Thế những đang trong diện cải tạo , nếu đại đội cấp giấy giới thiệu cho, liệu thể ngoài nữa ?"
"Chắc chắn là ! Những thành phần thành phố còn qua xét duyệt chính trị gắt gao lắm. Phía đại đội mà dám tự ý mở giấy giới thiệu linh tinh là truy cứu trách nhiệm ngay." Đồng chí công an trả lời.
Kẻ hộ khẩu thì phép bén mảng lên phố. Dân thành thị vốn đông đúc, nếu ai cũng đến là đến thì trật tự trị an chẳng loạn cào cào lên .
Nghe là . Đỗ Nhị yên tâm về. Anh dám chắc cái cô em họ bên nhà dì kiểu gì cũng sẽ tìm cách mò lên đây nữa cho xem.
Đỗ Tư Khổ ở nhà năm ngày, cứ bấm ngón tay chờ đến ngày 16. Tính từ mùng 10 thì ngày 16 là lễ "đầu thất" (bảy ngày đầu) của ông nội Đỗ. Qua ngày là cô thể nhà máy. Cô cũng chỉ xin nghỉ bảy ngày thôi.
Những ngày đầu ông cụ mất, cô buồn thật, nhưng đến ngày thứ năm, cũng mồ yên mả , nỗi đau cũng vơi bớt phần nào. Người già ai cũng đến lúc quy tiên, ai sống mãi ?
Tối ngày 14 mưa cả đêm, sáng dậy sân bãi ướt nhẹp. Trời bắt đầu trở lạnh, cái lạnh thấm da thịt. Tư Khổ mặc một chiếc áo mỏng bên trong, khoác thêm chiếc sơ mi mượn của Viên Tú Hồng ngoài mà vẫn thấy gai .
Lão Ngũ lục lọi trong tủ một hồi, tìm chiếc áo len ba lỗ cũ từ hồi nhỏ, nhưng màu sắc hợp lẽ tang gia, vì nó dệt bằng len xanh pha trắng. Lục tiếp thì là áo len đỏ hoặc thêu hoa hòe hoa sói. Mãi mới thấy một chiếc màu xám đen thì chật quá ních nổi, hoặc cái thì dày sụ, mặc là nóng phát điên. Chẳng lấy một cái nào cho hồn.
Đỗ Nhị và Lão Tam thì khỏe như vâm, chẳng sợ lạnh là gì. Cô út Đắc Mẫn ôm một đống quần áo bẩn tới: "Lão Tứ !" Cô chìa đống đồ về phía Tư Khổ.
Tư Khổ lùi một bước, nhất quyết nhận. Làm , mấy ngày nay cô ở nhà phụ nấu cơm, đủ thứ việc, giờ còn hầu hạ giặt giũ quần áo cho cô út nữa chắc? Dựa cái gì chứ?
Cô út ngẩn , cau mày: "Lão Tứ, con ở hẳn nhà mà lo việc nội trợ. Bà nội con sức yếu, cần túc trực chăm sóc, chuyện con chứ?"
Cái gì cơ? Bà cần chăm sóc thì mặc định là cô ở nhà ? Không nữa chắc?
Sắc mặt Tư Khổ đanh : "Cô út, việc phụng dưỡng bà nội là trách nhiệm của bố cháu, chú hai và cả cô nữa. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cháu cả, pháp luật quy định rõ ràng , chẳng lẽ cô ?"
Lại còn chuyện đó nữa ? Cô út Đắc Mẫn chau mày c.h.ặ.t hơn.
Tư Khổ tiếp: "Cháu và các chỉ trách nhiệm nuôi dưỡng bố thôi. Kể cả bố cháu còn, thì việc nuôi bà cũng là phần của các cô các chú, đến lượt cháu."
Cái cô út thật nực , cứ mở miệng là định bắt cô ở nhà hầu hạ già. Đã thương lượng với cô ? Ai đồng ý ?
"Lão Tứ, bà nội đối xử với con từ nhỏ thế nào, giờ bà ốm yếu mà con định bỏ mặc ?" Sao mà bạc tình bạc nghĩa thế , đúng là một giuộc với bà chị dâu. Ánh mắt cô út Tư Khổ đầy vẻ bất mãn.
Tư Khổ đáp trả: "Cô út, bà nội là đẻ của cô đấy, cô bảo cô ở mà chăm? Thôi , chuyện của bà cô cứ mà bàn với bố cháu. Cháu còn nhỏ, chuyện đến lượt cháu lên tiếng."
Nói xong cô ngoắt phòng phía Tây, sập cửa một cái "rầm" thật mạnh, khiến ai thấy cũng cô đang bực .
Cô út cái sập cửa cho tức nổ đom đóm mắt, ôm đống quần áo bẩn chạy phòng bà nội: "Mẹ xem, chị dâu dạy con kiểu gì . Con bảo Lão Tứ ở nhà mấy hôm chăm sóc mà nó chịu, còn dằn mâm xát hải, sập cửa mặt con. Con bé đây ngoan ngoãn là thế, giờ tính đổi nết nhanh ?"
Nếu là , bà nội kiểu gì cũng hùa với cô út mà mắng con bé, còn gọi nó giáo huấn cho một trận về lễ nghĩa đạo con. giờ đây, bà nội chẳng còn tâm trí nữa. Từ khi ông cụ , tinh thần bà luôn trong trạng thái rệu rã.
"Mẹ, xem do chị dâu xúi giục ?" Cô út hỏi.
Bà nội ngẩng đầu lên: "Trong di thư bố con dặn , để Lão Tứ tiếp tục công tác, trở thành một công nhân vinh quang. Đợi qua lễ đầu thất thì để nó xưởng mà việc."
Ông cụ chỉ để bấy nhiêu lời dặn, bà theo cho bằng .
Nhắc đến di thư, cô út ngập ngừng một hồi cũng hỏi: "Mẹ , trong di thư bố lo liệu tiền đồ cho cả Lão Ngũ, chẳng thấy nhắc gì đến Văn Tú nhà con thế? Thế là công bằng ạ."
Công bằng? Bà nội thẳng cô út: "Đắc Mẫn , Lão Ngũ nó họ Đỗ, còn con bé Văn Tú nó họ gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn-60-xuong-co-khi-nhung-nam-60/chuong-136.html.]
Họ Quách. Là ngoại tộc.
"Mẹ, Văn Tú là cháu ngoại ruột mà." Cô út thấy khó chịu trong lòng, chẳng qua là cái họ thôi mà, "Để con cho Văn Tú đổi sang họ nhà , nhập hộ khẩu về đây luôn." Căn nhà thể chỉ để cho nhà cả .
"Văn Tú đổi họ là việc của cô," giọng bà nội bình thản, "Sau cô tự mà nuôi nó. Nếu gửi nó ở đây nuôi thì mỗi tháng cô đóng tiền sinh hoạt phí."
Trước đây bà vẫn con gái dựa dẫm , nhưng ngờ sự tình thành thế . Chuyện bệnh tình của ông cụ, bà con cháu xầm xì cũng hiểu đôi chút. Tuy ai thẳng, nhưng rõ ràng là do cái Đắc Mẫn gây . Nếu bà giúp nó thủ tục ly hôn thì chẳng trẹo lưng, trẹo lưng thì viện, viện thì ông cụ chẳng chuyện gì... Bà nội cứ trách quẩn trách quanh, cuối cùng sang tự trách .
"Mẹ, thế, đây thế . Sao giờ cứ nhất nhất thiên vị nhà cả ?" Cô út thấy tủi ghê gớm. Trước đây khi bố thiên vị cả thì còn đỡ cho cô, giờ bố mất , sang bênh vực nhà cả hết mực.
Anh cả đấy, thằng Văn việc , con Tư việc , thằng Hai thì ở riêng, chỉ còn mỗi thằng Ba với con Út ở nhà. Nhà hai miệng ăn, cả lâu năm, lương cao, nuôi thêm đứa cháu Văn Tú thì ? Vả , thằng Ba lớn đầu thế , em gái mà nó vẫn ở nhà ăn bám bố , thấy hổ ?
"Đắc Mẫn," bà nội giọng thâm trầm, "Mẹ già , trông cậy vợ chồng cả mà sống, họ cũng chẳng còn trẻ trung gì. Còn cô cũng còn nhỏ nữa, dọn đến ở nhà tập thể của xưởng kem thì về đó mà sống cho hẳn hoi, đừng hở là về phiền cả nữa."
Ông cụ mất , bà giờ là tầm gửi con trai, còn như ngày xưa nữa .
Tại nhà máy kem que.
"Báo cáo Giám đốc, Đỗ Đắc Mẫn năm ngày đến xưởng ạ."
"Có xin phép ?"
"Dạ ." Người là Tiểu Phương, chính là bắt gặp Đắc Mẫn ở cửa hàng bách hóa hôm nọ. Anh cũng tường trình sự việc hôm đó với giám đốc. Nói xong, Tiểu Phương ngập ngừng: " cấp xầm xì là bố đồng chí Đắc Mẫn mất, cô đang ở nhà chịu tang."
Giám đốc mới im lặng hồi lâu mới bảo: "Bảo cô lúc nào thì giấy xin nghỉ bù." Ông Đỗ lão gia t.ử, bố của Đắc Mẫn, vốn thâm giao với giám đốc cũ, là một bậc tiền bối đáng kính. Người khuất, nể tình ông cụ, chuyện Đắc Mẫn tự ý nghỉ việc coi như tạm bỏ qua.
"Bên phía đồn công an điều tra thế nào ?" Giám đốc hỏi tiếp.
"Kiểm tra ạ, tiền án tiền sự."
"Chỉ thế thôi ?"
"Dạ, nhưng cháu hỏi thăm riêng, đợt bắt đồn hôm đó bốn , ba là của xưởng kem . Ngoài Đắc Mẫn còn Lộ Lệ Trân và Tiểu Trịnh. Theo lời Lộ Lệ Trân thì vẻ Đắc Mẫn cơm lành canh ngọt với chị dâu, nên lúc dọn nhà cố tình gọi bên ngoài đến cạy cửa, lấy trộm tiền."
Lời phần mập mờ, là chuyện khuất tất. Giám đốc mới sa sầm mặt mày. Vậy là nội dung trong thư tố cáo là bịa đặt.
"Giám đốc, còn một việc nữa," Tiểu Phương hạ thấp giọng, "Cháu Lộ Lệ Trân kể, họ là bạn thiết mười mấy năm nay nên tin chắc là thật. Lộ Lệ Trân bảo Đắc Mẫn vốn chẳng ưa gì công việc ở xưởng , đang tính rao bán suất việc ở xưởng kem đấy ạ."
Giám đốc mà thấy lạnh lòng. Cái cô Đắc Mẫn việc thì chểnh mảng, suốt ngày chỉ nhận lương mà , tính khí thì hách dịch. Giờ còn dám coi khinh cả công việc ở xưởng kem ?
Giám đốc đổi ý ngay lập tức: "Cô bỏ việc phép bốn ngày, đợi cô , thủ tục sa thải thẳng tay cho ."
Tiểu Phương bồi thêm: "Xưởng còn phân cho cô một căn hộ hai phòng, hướng nữa ạ." Trong xưởng khối đang thèm thuồng căn hộ đó.
Giám đốc quyết định: "Thu hồi luôn! Xưởng kem nuôi loại ăn cháo đá bát. Kể cả là quen của giám đốc cũ cũng !"
Khu tập thể đường sắt. Nhà họ Đỗ.
Đỗ Tư Khổ ở trong phòng một lát, thấy cô út khỏi liền dắt xe đạp sân. Cô đang nghiên cứu cấu tạo chiếc xe. Đằng nào cũng rảnh, nếu xưởng Ngũ Kim giải quyết phần bánh xe thì quá, còn chiều cao của xe, cái sư phụ Thư lúc hàn thể điều chỉnh . Cuối cùng là xích xe, chỉ cần bớt vài mắt xích chắc là .
Đang mải mê nghiên cứu thì Đỗ Nhị về. Tư Khổ vội chạy : "Anh hai, bạn cách nào kiếm rết với bọ cạp ?" Mấy ngày nay Dương Đại Đầu và mấy bạn của hai vẫn thường xuyên qua giúp việc. Cô phong thanh bọn họ kiếm tiền nhờ "chợ đen". Nếu là dân chợ đen thì chắc sẽ mấy thứ , hoặc ít họ quen rộng, bãi thu mua d.ư.ợ.c liệu chắc chắn thuận tiện hơn cô nhiều.
"Kiếm , nhưng mà em , em cần mấy thứ đó cái gì?" Đỗ Nhị hỏi. Anh gặp Dương Đại Đầu để thanh toán tiền nong. Đám tang nhà họ Đỗ, thịt lợn cơm khách đều là do Đại Đầu bỏ tiền túi xoay xở mang tới. Hôm qua Đỗ tính toán xong tiền phúng điếu, đưa cho Đỗ Nhị để trả cho bạn.