[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60 - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-12-25 03:12:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu bếp trưởng của nhà ăn xưởng cơ khí họ Bành, tên là Bành Đại Huy.
Ông ngoài bốn mươi tuổi, trắng trẻo mập mạp, tính tình khá , thêm cái bụng phệ vượt mặt. Cũng chẳng còn cách nào, ông là đầu bếp trưởng, trong bếp món gì ông cũng nếm , thử mặn thử nhạt, cứ nếm mãi nếm mãi nên cứ thế mà phát tướng lên.
"Chuyện chịu thôi." Bành đại sư lắc đầu.
Cấp chỉ dặn chuẩn sẵn mấy món ngon, sắp tới khách cần chiêu đãi.
Chủ nhiệm Cố liếc đầu bếp Bành một cái, hỏi thêm nữa. Lão Bành miệng kín như bưng, dù cũng chẳng hé răng nửa lời. cũng , thường thì những việc như xưởng khách quý, lãnh đạo cấp sẽ thông báo để ông chuẩn .
Chủ nhiệm Cố ăn xong rời khỏi nhà ăn, lúc ngang qua bảng tin thì liếc một cái.
Tờ thông báo lớp xóa mù chữ dán lên .
Hửm?
Nhìn kỹ nữa, tờ thông báo lớp tập huấn máy cày mà cũng chễm chệ ở đó!
Chủ nhiệm Cố cứ ngỡ hoa mắt. Ông tiến gần cho rõ. thật là thông báo lớp tập huấn máy cày, đó ghi rõ cần tuyển năm , yêu cầu chữ, sức khỏe , đặc biệt nhấn mạnh là xưởng cơ khí đào tạo miễn phí, tỷ lệ đỗ cao. Sau khi gia nhập cơ hội cực lớn để lấy bằng lái.
"Cái cô Tiểu Đỗ , hiệu suất việc cao thật đấy." Chủ nhiệm Cố nhịn mà bật .
Ông thừa hiệu suất của bên phòng tuyên truyền, chậm như rùa bò. Như cái thông báo và phát thanh cho lớp xóa mù chữ , bên đó cứ dây dưa mãi, hỏi đến là bảo bản thảo xong, còn sửa chữa. Cái thông báo lớp xóa mù chỉ cần cho hiểu đây là phúc lợi cho công nhân mù chữ trong xưởng là .
Tiểu Đỗ việc thực sự lanh lẹ. Chủ nhiệm Cố nảy ý định "đào góc tường", đưa Đỗ Tư Khổ về trướng .
Phân xưởng một.
Bên ngoài, Đỗ Tư Khổ dán thông báo lớp xóa mù chữ ở vị trí dễ thấy nhất. Còn phân xưởng hai và ba, cô đợi đến giờ tan tầm mới dán. Xong việc, cô cầm hũ hồ xưởng. Cất đồ đạc xong xuôi, cô tìm bác thợ Triệu.
Bác Triệu đang các linh kiện dị hình cho nhà máy ô tô. Đây là những linh kiện đặc thù, gia công thủ công. Còn những phụ tùng tiêu chuẩn hóa thì bên phân xưởng ba thể . Máy móc ở phân xưởng một cũ, phụ tùng ô tô thì tỷ lệ đạt chuẩn thấp.
"Tiểu Đỗ, cháu đây vẽ , giống như lúc sáng , ghi rõ kích thước ." Bác Triệu dặn. "Vâng ạ."
Đỗ Tư Khổ vẽ tay các linh kiện ô tô dị hình theo yêu cầu của bác Triệu. Cô vẽ nhanh, lúc rảnh tay còn giúp bác mài sơ qua các linh kiện xong giai đoạn đầu. Sau đó còn giúp bác kiểm tra kích thước.
Suốt cả buổi chiều, bác Triệu cảm thấy tốc độ gia công của nhanh hơn hẳn so với . Có một chuyên vẽ sơ đồ và đo đạc bên cạnh đúng là sướng thật.
Bác ngẫm nghĩ một hồi bảo: "Tiểu Đỗ , thằng Bằng (Bằng Tử) mới chỉ là thợ nguội bậc ba, còn bác đây là bậc năm . Bây giờ thằng Bằng đang ở bên ban kiểm định chất lượng, chắc còn ở đó một thời gian nữa. Hay là thế , dạo cháu cứ theo bác, bác dạy nghề cho."
Bác thu Đỗ Tư Khổ học trò .
Tư Khổ đáp: "Để lát nữa cháu hỏi ý kiến Bằng ạ. Trước giờ vẫn là dắt dẫn cháu, chuyện báo với một tiếng." Cô chỉ cần học nghề thật, theo ai học cũng quan trọng. Bằng đối xử với cô , hồi đầu cô chẳng gì đều là chỉ bảo, cô sang giúp bác Triệu thì , nhưng nhận thầy mới thì cân nhắc kỹ .
Tại nhà ga.
Cha Đỗ rời khỏi đồn công an liền thẳng ga tàu hỏa. Ông nhờ đồng nghiệp ở đây kiểm tra, chuyến tàu về huyện Tùng bây giờ chỉ còn chuyến bảy giờ tối. Cha Đỗ lấy vé buổi tối. Nguyệt Oanh dù cũng là phận con gái, tàu đêm nửa đêm mới tới huyện Tùng thì chút nào.
Ông lấy vé cho ngày hôm , tức là chuyến chín giờ sáng ngày mùng tám. Như trưa là tới nơi, chiều Nguyệt Oanh vẫn kịp về đại đội Ngũ Câu.
Cha Đỗ cất kỹ vé tàu, định thì vai đột nhiên vỗ một cái. Ông đầu . Một đàn ông mặc quân phục, đeo túi cứu thương đang nhe răng với ông: "Anh Cả!"
Hữu Quân (Đỗ Hữu Quân)!
Cha Đỗ mừng rỡ mặt: "Chú Hai, chú về thế !"
Đỗ Hữu Quân : "Thằng Toàn (Tiểu Toàn) đ.á.n.h điện tín cho em, bảo bố bệnh nặng sắp xong , giục em về gấp." Anh sắc mặt cả: "Bố cứu ?"
Nếu bố đang viện nguy kịch, hoặc giả như ... mất , thì cả thể rảnh rỗi thơ thẩn ở ga tàu như thế . Dù nghĩ nhưng trong lúc chờ câu trả lời, Hữu Quân vẫn căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tn-60-xuong-co-khi-nhung-nam-60/chuong-107.html.]
"Bố ." Cha Đỗ , " bác sĩ bảo bố cao huyết áp, để kích động nữa." Khổ nỗi cái đứa Đắc Mẫn chẳng điều suốt ngày gây chuyện. Ông chỉ sợ cứ đà , hai cụ kích động mà nhập viện nữa.
"Thế thì ." Đỗ Hữu Quân cuối cùng cũng trút tảng đá trong lòng, là . Anh thấy bất hiếu quá, ở cách xa hàng ngàn dặm, hai cụ chuyện gì đều lo liệu .
"Đi, em về nhà." Cha Đỗ nhét vé tàu túi, dẫn Hữu Quân về nhà.
Hữu Quân xách túi cứu thương, hai em trò chuyện. Anh hỏi thăm chuyện của bà nội Đỗ, cha Đỗ kể: "Bác sĩ bảo tĩnh dưỡng, dạo cứ than đau chân suốt." Người già , xương cốt đều lỏng lẻo cả. Đó là chuyện tránh khỏi.
Ông tiếp: "Lát nữa chú ở nhà trò chuyện với bố, để viện thăm ." Cả ngày nay cha Đỗ chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Đắc Mẫn, lúc nào viện . May mà trong đó vợ chăm nom.
Đỗ Hữu Quân gật đầu. Trên đường , cha Đỗ kể chuyện của Đắc Mẫn: "Thằng Quách quy thành phần 'Hắc ngũ loại', nó thấy sống nổi nữa nên ly hôn ." Ông rốt cuộc giấu chú Hai, "Bố chính là vì chuyện kích động nên mới đổ bệnh đấy."
Sắc mặt Đỗ Hữu Quân khó coi. Cha Đỗ tiếp: "Nó chắc là sợ bố mắng nên về dọn sang bên xưởng kem, kết quả tìm một lũ gì, trộm sạch đồ trong phòng bố ." Thế là ông thuật sơ qua chuyện đó, tóm là cô em út Đắc Mẫn hiện đang ở đồn công an.
Hữu Quân mà gân xanh trán giật liên hồi: "Em bảo quá nuông chiều nó , từ bé ở nhà cái gì cũng thuận theo nó. Nếu nghiêm khắc một chút thì dưỡng cái thói ." Đắc Mẫn đầu óc ngu đần, nhưng chuyện ngu xuẩn.
Cha Đỗ cũng đau đầu: "Giờ thành thế , mấy chuyện đó cũng muộn ."
Hữu Quân dứt khoát: "Lần cứ để nó chịu bài học, đừng quản nó vội." Còn suýt chút nữa bố tức c.h.ế.t, hạng như thế cho chịu khổ thì bao giờ sửa .
Cha Đỗ thở dài: "Chỉ sợ cam lòng thôi." Người chiều chuộng em út nhất chính là bà nội Đỗ.
Hữu Quân bảo: "Thì cứ giấu là , nếu hỏi thì cứ bảo nó về xưởng kem . Chân đang đau, lẽ nào tự kiểm tra ?" Anh thêm: "Anh Cả, đừng mủi lòng. Đắc Mẫn mà chịu bài học thì chuyện ngu xuẩn tiếp cho xem. Đời còn mấy chục năm nữa, chẳng lẽ nào cũng dọn dẹp cho nó?"
Đời tự gánh lấy. Cha Đỗ trong lòng cũng bắt đầu lung lay lời của chú Hai.
Tại bệnh viện.
"Dì ơi, dượng sẽ lời con , là dì về nhà với dượng ." Vu Nguyệt Oanh lắc đầu, nhất quyết chịu về nhà họ Đỗ, "Con ở đây chăm sóc bà nội Đỗ cho."
Mẹ Đỗ bảo: "Cháu thì chăm sóc già thế nào." Nguyệt Oanh đến nhà họ Đỗ bao nhiêu ngày , tính nết thị bà còn lạ gì nữa.
Nguyệt Oanh nài nỉ: "Dì ơi, con với dượng gặp mặt chung sống thực sự đầy một tháng, chẳng quan hệ huyết thống. Bây giờ dượng đang thành kiến với con, con gì dượng cũng . Hay là dì cứ về , khuyên dượng một câu."
Mẹ Đỗ ngẫm thấy đúng thật, đành đồng ý. Bà dặn dò: "Cháu ở đây trông cụ, nếu cụ khát thì cho cụ uống nước, nếu cụ vệ sinh thì đưa bô cho cụ." Chăm sóc già đơn giản .
"Dì ơi con mà. Giờ khi dượng sắp ga mua vé đấy, dì mau về cản dượng ." Nguyệt Oanh trong lòng sốt xình xịch.
Mẹ Đỗ cũng cuống lên. Bà hứa với nhà họ Hạ , Nguyệt Oanh dù thế nào cũng ở đây đến ngày 11. Phải xem mặt chứ, thể nuốt lời . Sợ cha Đỗ ga mua vé thật, Đỗ rời bệnh viện là chạy thẳng ga tàu hỏa. Tìm khắp nơi thấy . Bà nhờ đồng chí việc ở ga kiểm tra vé huyện Tùng, là chuyến bảy giờ tối mới , lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Bảy giờ tối thì lão Đỗ dù đến đây cũng sẽ mua chuyến .
Sau đó, Đỗ về nhà.
"Chú Hai?" Mẹ Đỗ thấy em chồng , Đỗ Hữu Quân, vốn là quân y trong quân đội. Sao đột ngột về thế ?
"Chị Dâu." Đỗ Hữu Quân vẫn kính trọng chị dâu . Cả nhà đều ở đây, thường ngày trai , việc trong ngoài nhà họ Đỗ đều do một tay chị dâu lo liệu. Dù thường ngày chị dâu mâu thuẫn với , nhưng việc lớn chị dâu vẫn . Như , bố viện đều là một tay chị dâu và con Năm chăm sóc.
Mẹ Đỗ thấy Đỗ Hữu Quân, đột nhiên nghĩ ngay đến tiền viện phí, đúng là về đúng lúc.
Bà : "Sao bố xuất viện , bác sĩ bảo nên ở thêm vài ngày mà." Rồi bà kể tiếp: "Phim chụp của cũng kết quả , bác sĩ bảo nứt xương, về nhà tĩnh dưỡng là . Thường ngày đừng , cứ nghỉ ngơi cho xương lành là ."
Hữu Quân xong thì yên tâm hẳn.
"Anh chú ?" Mẹ Đỗ dáo dác quanh. Chẳng lẽ ga thật?
"Anh bảo em ở nhà trông bố, viện thăm ạ." Hữu Quân đáp.
"Đi lâu ? còn định bảo ông sang nhà lão Vệ mượn cái xe ba gác để đón bà cụ về, thì lát nữa bà cụ mà tự bộ về ." Mẹ Đỗ lầm bầm, "Sao mà vội vàng thế ."
Từ bệnh viện về nhà xa vạn dặm, nếu lão Đỗ định cõng về thì cái lưng già của ông chịu nổi ?
Hữu Quân dậy: "Chị Dâu, chị cứ ở nhà nghỉ ngơi một lát , để em sang nhà Vệ mượn xe."