Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:38
Lượt xem: 151
Diệp Hoan dặn chúng: “Bùa bình an đặt bên trong, đừng tùy tiện lấy ra xem, càng không thể tùy tiện cho người khác xem, đề phòng lộ khí tức sẽ không linh nữa.”
Diệp Đông và Diệp Nam cũng không hiểu những thứ này, nghe Diệp Hoan nói như vậy, chỉ đành thôi, nhưng lời của Diệp Hoan khiến chúng rất tò mò, bắt đầu xúm lại hỏi đông hỏi tây. Diệp Hoan lựa ra một số thứ có thể nói nói cho các em biết. Dù sao thì cô đã nhập môn huyền học, sau này mặc kệ là bói toán sửa phong thủy, hay là vẽ bùa trị bệnh, người nhà sẽ từ chỗ người khác biết được tin cô biết những thứ này. Nói cho các em trai biết trước một số thông tin, để chúng có chút tâm lý chuẩn bị, đề phòng kinh ngạc tới rớt cằm.
Sau đó Diệp Hoan bảo các em giữ bí mật giúp cô, cô không dám nói với ba mẹ sự thật, mà nói bùa do sư phụ cho, mang theo có thể giữ bình an.
Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nhận được bùa bình an do con gái tặng, sau đó Diệp Trường Vinh cười nói với vợ: “Chẳng trách người ta hay nói con gái là chiếc áo bông ấm áp, em xem, vẫn là con gái chu đáo, mới mấy tuổi đã biết xin sư phụ bùa cầu bình an cho chúng ta rồi.”
Lý Vệ Hoa: “Chứ gì nữa, Đông Đông và Nam Nam là con trai, không biết để ý gì, cả ngày chỉ biết chơi, tâm đều đặt hết bên ngoài.”
Hai người đều đồng ý đeo bùa bình an, nhưng không phải đeo trên cổ mà bỏ trong túi áo mang theo bên người. Chủ yếu là hai người sợ đồng nghiệp thấy sẽ cười họ mê tín.
Cho dù hai thầy trò đều không tiết lộ chuyện Diệp Hoan học huyền học, nhưng Kỷ đạo trưởng quanh năm mặc áo bào, còn sống trong đạo quán, điều này đã đủ khiến Diệp Trường Vinh và Lý vệ Hoa thì thầm rất nhiều lần, thậm chí hai vợ chồng từng nói chuyện, có phải ông ấy cũng linh nghiệm giống như hòa thượng trong chùa, biết trừ tà biết bói toán…
Chẳng qua họ chỉ dám nói riêng, không tiện hỏi Kỷ đạo trưởng, cảm thấy hỏi quá nhiều, giống như không tôn trọng Kỷ sư phụ vậy.
Diệp Hoan nói chuyện cô phải vào thành phố học cho sư phụ biết, Kỷ đạo trưởng nói: “Con có thiên phú, mấy năm nay cũng theo ta học hết rồi, ta không còn gì để dạy con nữa. Đợi sau khi con vào phố học, ta định về sư môn một chuyến, đi thăm sư huynh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-99.html.]
Thực ra nếu không phải vì dạy đồ đệ Diệp Hoan, Kỷ đạo trưởng sẽ không ở bên ngoài mấy năm liền không về sư môn. Tuy sư môn không nhiều người nhưng đó mới là chốn về của ông ấy, ông ấy nên về ở mới đúng.
Diệp Hoan được sư phụ đích thân dạy dỗ mấy năm, đã sớm coi sư phụ là trưởng bối thân cận của mình, bây giờ nghe sư phụ sắp rời khỏi cô, cô không nỡ nói: “Sư phụ, người đi rồi sẽ không có ai dạy con nữa, còn nữa, sư môn xa như thế, con nhớ người, làm sao mới có thể gặp được người?”
Trong lòng Diệp Hoan khó chịu, không muốn nói nhiều, đỏ mắt nhìn sư phụ, không muốn để sư phụ đi.
Kỷ đạo trưởng cười ha ha nói: “Bây giờ đi xe tiện như vậy, đợi con lớn một chút, lúc nào cũng có thể đến sư môn tìm ta, thuận tiện còn có thể gặp sư bá và sư huynh của con. Hơn nữa cho dù chúng ta không thể gặp mặt, không phải còn có thể gửi thư.”
Tuy trong thuật pháp đạo gia cũng có bùa truyền tin, nhưng thứ đó có hạn chế cự ly, cự ly quá xa không thể dùng được. Cho nên đợi Kỷ đạo trưởng đi, sư đồ bọn họ muốn liên lạc chỉ có thể dùng công cụ thông tin hiện giờ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan biết sư phụ là người nói là làm, nếu sư phụ đã nói phải về sư môn, chắc chắn không thể tiếp tục ở bên cạnh cô. Diệp Hoan nghĩ sư phụ sắp rời đi, cô nên tặng sư phụ một món quà đặc biệt; còn có sư bá và sư huynh chưa từng gặp mặt, cô từng nhận được quà do hai người gửi tới, cũng nên đáp lại họ một món quà.
Diệp Hoan bắt đầu suy nghĩ tặng họ cái gì mới được. Kỷ đạo trưởng lại tìm tới đứa cháu Kỷ Chấn Hoa, dặn dò ông ấy sau này phải đối xử tốt với đồ đệ của mình, hỏi rõ ông ấy định sắp xếp Diệp Hoan học ở trường nào, sau đó Kỷ đạo trưởng vào thành phố một chuyến trước.
Sau hai ba ngày, Kỷ đạo trưởng mới từ thành phố về. Ông về liền gọi Diệp Hoan tới đạo quán, tặng cho cô hai món quà “xa xỉ”.
“Diệp Hoan, đây là một căn nhà gần trường trung học Thực Nghiệm, ta đã mua rồi, sau khi con tới đó học, nếu không tiện sống ở trường thì có thể sống ở đây. Còn nữa, thứ này là điện thoại di động, có thể kết nối cự ly xa, ta chuẩn bị cho con một cái. Nếu con có việc tìm ta, có thể dùng cái này gọi điện thoại cho ta.”
Diệp Hoan nhìn thấy sổ đỏ và điện thoại do sư phụ bày ra, thật sự kinh ngạc tới đơ người.