Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:27
Lượt xem: 140
Hai tên buôn người: Mẹ ơi, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ buôn con nít, đã bị người ta bắt, sao lại xui xẻo như vậy?
Họ bị người đi đường đ.ấ.m đá, vào đồn công an liền ngoan ngoãn khai hành vi phạm tôi. Tuy hai người bắt cóc không thành nhưng không có nghĩa họ vô tội, thế là cuối cùng bị nhốt vào nhà giam chịu giáo dưỡng.
Còn chiếc xe máy bị lái trộm đó, chủ nhân chiếc xe càng khổ, không làm gì hết đã bị họ hàng liên lụy, xe máy thành công cụ phạm tội, dĩ nhiên không thể dễ dàng trả cho chủ nhân. Cuối cùng chủ nhân chiếc xe máy nộp một khoản tiền phạt, lại bị công an dạy dỗ một trận mới cho anh ta lãnh xe ra.
Diệp Trường Vinh giao tội phạm cho đồng nghiệp trực ban, dặn dò sự việc xong xuôi mới dẫn con về nhà, bây giờ trời cũng không còn sớm nữa.
Sau khi về tới nhà, Diệp Trường Vinh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của vợ. Ông nhớ vẫn chưa hỏi vợ: “Sao em lại đột nhiên về nhà một mình?”
Lý Vệ Hoa vui vẻ gọi chồng và con vào nhà: “Tối nay ăn sang, em đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Trên bàn bày mấy món thịt như gỏi thịt đầu heo, thịt xào rau,…
Vốn dĩ Lý Vệ Hoa muốn chúc mừng vì đã có được một số tiền trên trời rơi xuống, bà nấu một bàn thức ăn thịnh soạn. Trước đây bình thường không lễ lộc tết nhất bà không có phóng khoáng như vậy, có thể thấy lần này là chuyện tốt thật sự, hơn nữa còn vô cùng tốt, tiêu tiền rất lỏng tay.
Vợ càng giấu, Diệp Trường Vinh càng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.
“Vợ, rốt cuộc là chuyện gì, thần thần bí bí, còn không mau nói với anh!”
Lý Vệ Hoa thấy chồng thiếu kiên nhẫn, mới nói: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam, các con rửa tay rồi ăn cơm, mẹ nói chuyện với ba chút.” Bà nói xong liền kéo chồng vào phòng ngủ của hai người.
Lý Vệ Hoa mở khóa chiếc rương để quần áo và tiền ra cho chồng xem: “Anh tới đây xem, hôm nay ba đứa con nhà chúng ta đã đào được cái gì?”
Diệp Trường Vinh: Nói thẳng ra không phải xong rồi sao, rốt cuộc là thứ gì? Ông ngó đầu nhìn vào trong rương, sau đó nhìn thấy hai cái hũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-91.html.]
Hũ này không khác với hũ đựng dưa muối trong nhà, thế là khóe miệng Diệp Trường Vinh mang theo ý cười, ông hỏi: “Vợ, em cất hũ dưa muối vào trong rương làm gì, không sợ quần áo dính mùi?”
Lý Vệ Hoa liếc chồng một cái: “Anh đừng nói bậy, em cũng không ngốc, có thể để hũ dưa muối trong rương sao?” Lý Vệ Hoa thúc giục: “Mau mở ra xem xem là biết liền.”
Lúc này Diệp Trường Vinh mới mở nắp hũ ra, nhìn thấy rất nhiều viên đại đầu: “Đây…đây là từ đâu ra?” Diệp Trường Vinh kinh ngạc tới mức nói lắp.
Lý Vệ Hoa đắc ý nhìn chồng nói: “Trưa nay ba đứa con dẫn em lên núi mang về, nói là buổi sáng chúng lên núi chơi phát hiện được.”
“Chúng phát hiện ở núi nào?”
“Còn có thể ở đâu, đương nhiên là ở trên núi Ngọc Tuyền gần thôn nhất…” Lý Vệ Hoa kể chuyện Diệp Hoan nói với bà cho chồng nghe.
Diệp Trường Vinh nhíu mày hỏi: “Nói như vậy, những thứ này là do Chiến Thần phát hiện trước?” Sau đó ông bắt đầu kiểm kê có bao nhiêu vàng bạc.
“Đúng vậy, là nó phát hiện trước. Vốn là Hoan Hoan bồng nó về nhà, em còn chê nuôi nó lãng phí đồ ăn lãng phí thời gian, không ngờ Chiến Thần quá lợi hại, thế mà lại vô ý đào ra được hai cái hũ bảo bối, may mà lúc đầu không thuận theo ý của em đuổi nó đi.” Lý Vệ Hoa không thích nuôi chó nuôi mèo lắm, bà chê phiền. Nếu không phải ba đứa con kiên trì tự nuôi, chắc chắn bà sẽ không nuôi, có lẽ sẽ đưa Chiến Thần cho nhà hàng xóm nuôi.
Cho nên nói bây giờ Lý Vệ Hoa nghĩ tới, bà cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không cho Chiến Thần cho người khác, nếu không số tiền trên trời rơi xuống này chưa chắc tới phiên nhà mình có được.
Lý Vệ Hoa đột nhiên nghĩ ra gì đó, trừng mắt cảnh cáo chồng: “Tuy đây là tiền trời cho, nhưng không cho phép anh chia cho người khác, hoặc là muốn xung công. Đây là do các con đào được, sau này giữ cho chúng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Trường Vinh dừng một lúc mới đáp: “Nếu đã là của các con đào được thì giữ cho chúng đi.”
Diệp Trường Vinh biết đồ đào được ở đâu, đoán có lẽ đây là tiền riêng của ai đó lén lút giấu đi. Nhìn niên đại của những thứ này, có lẽ là giấu lúc chiến loạn, chỉ là không biết vì sao những năm nay không ai tới lấy. Dù sao thì đây cũng không phải là tài vật chung, nếu đã do các con đào được, ông sẽ ích kỷ một lần, giữ cho chúng hết. Mặc kệ sau này các con làm gì, đây đều là gia sản để cho chúng.
Lý Vệ Hoa nghe chồng đồng ý, lập tức cười không khép được miệng, nhưng bà rất nhanh lại lo lắng hỏi: “Hai hũ này để trong rương có an toàn không, có bị trộm không?”
Diệp Trường Vinh suy nghĩ nói: “Rương gỗ, loại khóa này khá dễ cạy, không quá an toàn. Anh thấy vẫn nên đắp bùn bịt hũ lại, đào cái hố giấu đi thì hơn.”