Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:16
Lượt xem: 96
Diệp Hoan: “Chiến Thần, em chạy chậm chậm đằng trước, dẫn bọn chị tới đó xem thử.”
“Vâng, chủ nhân.” Chiến Thần lập tức xoay người chạy ở phía trước.
Diệp Hoan bắt Chiến Thần cõng cái nồi, nói với các em trai: “Chiến Thần lại chạy rồi, chúng ta đuổi theo, xem thử nó đi đâu!”
Diệp Hoan dẫn hai em trai theo Chiến Thần, tới một gò đất xung quanh cây cỏ thưa thớt, hơi hẻo lánh, nhìn một cái là có thể nhìn thấy một cái cây to hình chữ nhân ngược.
Diệp Hoan giả vờ không biết gì nói: “Chúng ta đi xem thử Chiến Thần đã phát hiện cái gì?”
Chiến Thần đang đợi họ ở dưới gốc cây, nó đã đào ra một số đát, lộ ra phần lớn cái vò.
Lúc Diệp Hoan nhìn thấy vò, trong lòng đang nghĩ: Nếu trong vò đựng vàng bạc châu báu, vậy cô giống như đã nuôi được một chú chó tìm bảo? Không hổ là thần khuyển do không gian sản xuất, khứu giác vô địch, biết trèo cây, còn biết tìm bảo bối, coi như cô hời rồi.
Diệp Hoan nhìn kỹ mới phát hiện, có lẽ lúc đầu người chôn cái vò chôn không được sâu lắm, thế nên sau nhiều năm, rễ cây um tùm đã phủ trên đỉnh vò, khiến Chiến Thần bới được một lớp đất không dày lắm đã bới ra được cái vò.
Đương nhiên, ngoài người đào vò, cộng thêm Chiến Thần, căn bản sẽ không có ai nhàm chán tùy ý đào hố dưới gốc cây. Thế nên muốn đào ra vò, trừ phi là có người tới đây bứng cây, có lẽ có thể đào được vò.
Bây giờ vò bị rễ cây quấn trong đất, phải lấy ra mới có thể biết bên trong giấu thứ gì.
Mùa hè, quần áo trên người ít, trên người Diệp Hoan không có chỗ nào giấu đồ, không dám dùng đồ trong không gian. Cô chỉ đành bẻ một nhánh cây to trên cây, định thử xem có thể nạy vò ra không.
Diệp Đông và Diệp Nam cũng lanh trí, vừa thấy trong đất đang chôn cái vò, lập tức cảm thấy đã đào được bảo bối. Những người hoạt bát hiếu động như chúng thích đào bảo bối nhất, sau đó cũng bẻ nhánh cây, ở một bên tiếp tục đào đất xung quanh cái vò cùng Diệp Hoan.
Diệp Hoan còn thử chặt đứt rễ cây quấn trên vò.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-84.html.]
Vò rất nặng, ba đứa trẻ tốn rất nhiều sức mới lấy được hai cái vò ra. Đây cũng là nhờ sau khi Diệp Hoan luyện võ tăng lên không ít sức, nếu còn không được nữa thì phải dùng nguyên khí trong cơ thể, cô là người bỏ sức nhiều nhất.
Vò trông có vẻ vò gốm bình thường, không khác gì với vò ướp dưa chua trong nhà. Diệp Hoan nhìn không giống đồ cổ, cô vô cùng tò mò bên trong chứa cái gì.
May mà nắp vò là đất sét, Diệp Hoan dùng gậy chọc chọc, chọc rớt một ít đất sét xung quanh. Diệp Hoan đoán có thể do quá lâu, mấy hôm trước mới vừa đổ mưa, đất sét cũng không hữu dụng gì, mới dễ chọc ra như vậy.
Sau khi Diệp Hoan mở vò ra, ba đứa nhỏ gần như cùng cúi đầu xem rốt cuộc bên trong là gì. “Bốp” một tiếng, ba chị em đụng đầu nhau, khiến đầu mình đau điếng, ba chị em đồng thời ngẩng đầu lên xoa xoa, nhìn xem mọi người đều bị đụng đau như nhau, Diệp Đông và Diệp Nam không khóc, ngược lại bật cười ha ha.
Diệp Hoan cười nói: “Được rồi, chúng ta xem thử rốt cuộc bên trong là gì?”
Diệp Hoan lại cúi đầu nhìn, phát hiện bên trong chứa đầy tiền xu tròn, cô vươn tay lấy một đồng ra xem, thế mà lại là viên đại đầu (đồng tiền thời dân quốc, bắt đầu đúc từ năm 1914), lại lấy ra vài đồng, vẫn là viên đại đầu. Nhưng có thể vì thời gian trữ lâu dài, bề mặt viên đại đầu đã bị oxi hoa, đường nét sạm đen, bố cục còn mang theo chút xanh.
Đâu là ai giấu vậy, sao lại giấu ở đây? Có lẽ đã giấu nhiều năm rồi.
Sau đó Diệp Hoan lại nhìn cái vò còn lại, quả thực bên trong đựng sợi vàng hơi bị sạm đen. Sợi vàng có hai loại, có lẽ là đại hoàng ngư và tiểu hoàng ngư mà Diệp Hoan từng nghe nói nhưng chưa từng nhìn thấy.
Diệp Hoan nhìn thấy những thứ này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phát tài rồi, giàu rồi!
Nhưng hai hũ vàng bạc này quá nặng, cô và hai em trai không thể mang xuống núi. Không phải nói trầm tiếng phát đại tài sao, nên cẩn thận một chút, không thể để người khác nhìn thấy.
Diệp Hoan chưa từng nghĩ cô sẽ có một ngày phát sầu vì quá nhiều vàng bạc. Nếu các em trai không tới thì tốt, cô có thể lợi dụng không gian mang về, chỉ là nếu làm như thế thì không tiện giao vàng bạc ra với ba mẹ. Bỏ đi, không nghĩ nữa, vẫn nên tìm chỗ mau chóng giấu hũ vàng đi, quay về bảo cha mẹ tới mang về nhà.
Câu hỏi của Diệp Đông và Diệp Nam cắt đứt mạch tư duy của Diệp Hoan.
Diệp Đông và Diệp Nam đều chưa từng thấy những thứ này, bèn hỏi: “Hoan Hoan, đây là thứ gì?”
“Đồ tốt, chúng ta giấu đi trước, quay về bảo ba mẹ tới lấy. Sau khi về, các em không được nói với ai hết, chúng ta chỉ nói với ba mẹ.” Diệp Hoan sợ hai đứa nhỏ không kín miệng, không dám nói với chúng là vàng bạc. Nếu chúng bất cẩn nói ra ngoài đã từng đào được đồ tốt trên núi, không nhắc vàng bạc, người lớn chỉ sẽ cảm thấy buồn cười. Trẻ con mà, một viên đá cũng có thể coi là bảo bối, bình thường sẽ không có ai cho là thật.