Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:09
Lượt xem: 173
Ba đứa nhỏ trải qua kiểm tra của giáo viên chủ nhiệm lớp 1, học lớp 1 như ý muốn, đồng thời Kỷ Nguyên Trân cũng học lớp 1 cùng họ, Kỷ Nguyên Trân và Diệp Hoan còn thành bạn cùng bàn.
Hai cô bé đều mặc váy đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, cười lên lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, khiến người ta rất thích.
Bởi vì Diệp Hoan viết chữ tốt, lúc giáo viên chủ nhiệm thuận miệng đưa ra câu hỏi, Diệp Hoan trả lời nhanh, để lại một ấn tượng thông minh học giỏi trong lòng giáo viên chủ nhiệm. Cho nên giáo viên chủ nhiệm gửi gắm trọng trách cho cô, cho cô làm lớp phó học tập.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà Kỷ Nguyên Trân xinh xắn đáng yêu, biết hát biết múa, giáo viên chủ nhiệm cho cô ấy làm lớp phó văn thể mỹ.
Diệp Đông và Diệp Nam biểu hiện cũng rất tốt, đáng tiếc tuổi của chúng hơi nhỏ, dáng người hơi thấp, giáo viên chủ nhiệm không cho chúng làm cán bộ lớp.
Mà chọn một bé trai có dáng người cao, vững vàng hơn làm lớp trưởng, như vậy có thể quản được các bạn học cùng lớp, phó lớp trưởng là một bé gái vững vàng.
Diệp Hoan bày tỏ thái độ không quan tâm với việc làm cán bộ lớp. Diệp Đông và Diệp Nam cũng không hiểu cán bộ lớp có ý nghĩa gì, không cảm thấy gì.
Đợi ba đứa về nhà, nói chuyện trong trường cho ba mẹ nghe.
Diệp Trường Vinh: “Hoan Hoan, nếu giáo viên đã xem trọng con, con phải chăm chỉ học hành; Đông Đông và Nam Nam cũng phải cố gắng, giành được chức lớp trưởng trong tương lai.”
Thực ra ông cũng biết giáo viên lớp 1 chọn cán bộ lớp vốn không dựa vào thành tích mà xem học sinh nào có thể đảm đương được, mới cho chúng làm.
Lý Vệ Hoa cũng biết lẽ này, nói với các con: “Đi học đều phải chăm chỉ học hành, sau này mới có thể thi vào đại học tốt, tìm một công việc tốt.”
Lời lẽ tầm thường, nhưng đây là kỳ vọng tha thiết của ba mẹ đối với con cái.
Diệp Hoan gật đầu đầu tiên: “Mẹ, bọn con sẽ chăm chỉ học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-79.html.]
Diệp Đông Diệp Nam cũng theo chị gái đưa ra lời hứa tương tự.
Lâm Nghi Song theo chồng điều chuyển công tác, được điều tới trường học ở đây. Nhưng bà ấy không dạy ở trường tiểu học mà dạy ngữ văn ở trường trung học trên trấn.
Trước khi khai giảng, Lâm Nghi Song đã nhờ Diệp Hoan chăm sóc Kỷ Nguyên Trân một chút, đừng để cô ấy bị bắt nạt. Lâm Nghi Song biết có rất nhiều thằng nhóc nghịch ngợm chỉ vì cảm thấy vui mà thích ức h.i.ế.p bé gái. Lâm Nghi Song là mẹ, không hi vọng con gái gặp phải loại bạn học nam như thế. Có Diệp Hoan ở bên cạnh trông chừng, nếu ai ức h.i.ế.p con gái sẽ có người báo cáo với bà ấy. Con gái luôn khiến người ta nhọc lòng hơn trong quá trình trưởng thành của mình.
Lâm Nghi Song lại không lo lắng cho con trai học lớp ba, con trai mà, khả năng bị bắt nạt ở trường rất ít.
Sau khi vào tiểu học, nhiều bạn bè, mọi người làm quen với nhau, kết được rất nhiều bạn tốt. Bởi vì Kỷ Nguyên Trân thân với Diệp Hoan, mà Diệp Hoan, Diệp Đông, Diệp Nam lại là ba chị em, giáo viên xếp họ thành bàn trước bàn sau, cho nên bốn người thành một nhóm nhỏ, sau khi hết tiết thường chụm lại chơi với nhau.
Khai giảng chưa đầy một tuần, Diệp Hoan đã bắt đầu cảm thấy giáo trình lớp một cũng quá nhàm chán, kiến thức của lớp một cô đã sớm thuộc nằm lòng, nếu không phải vì canh hai em trai, cô thật sự muốn lập tức vượt cấp. Diệp Hoan chỉ đành lợi dụng thời gian học ở lớp mà học kiến thức tướng học đốt thời gian.
Diệp Hoan sợ mình nhảy cấp, chắc chắn ba mẹ sẽ không đồng ý. Vốn dĩ cô vào tiểu học đã sớm, nếu còn nhảy cấp, càng nhỏ tuổi hơn trong lứa bạn học, bị ức h.i.ế.p thì phải làm sao?
Nếu cân nhắc nhảy cấp, phải để Diệp Đông và Diệp Nam cũng chủ động học tập theo mới được, chỉ có thành tích tốt, giáo viên mới có thể đồng ý học sinh nhảy cấp.
Diệp Hoan cảm thấy, nếu ba bốn người cùng nhảy cấp, mọi người sẽ không cảm thấy cô quá nổi bật, tốt nhất nên đưa theo Trân Trân học cùng, nhảy cấp cùng.
Sau khi tan học, Diệp Hoan đã có chủ ý hỏi em trai: “Đông Đông, Nam Nam, những gì giáo viên dạy các em đều biết chứ?”
Diệp Đông: “Biết, rất đơn giản, trước đây đều học qua rồi!”
Diệp Nam: “Đúng vậy, rất đơn giản, em không cần đếm ngón tay cũng biết làm phép cộng trừ trong phạm vi 10.”
Diệp Hoan biết trong lớp có rất nhiều bạn học mới học toán, đều tính bằng ngón tay, ngay cả cô lúc nhỏ trong kiếp trước cũng học như vậy. Đầu óc không hiểu được, giáo viên đều cho học sinh đếm ngón tay. Nếu trong phạm vi 20, ngón tay không đủ đếm, giáo viên còn cho bọn trẻ về nhà xâu một chuỗi que, cầm tới trường làm đề toán.
Đợi làm quen tới mức độ nhất định, dĩ nhiên không cần đếm ngón tay cũng biết phép cộng trừ trong vòng hai mươi. Thời đại này không có điều kiện tốt như sau này, ngay cả học sinh lớp một cũng có máy tính nhỏ đủ màu sắc dùng riêng.