Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:02
Lượt xem: 154
Xử lý xong bọn côn đồ, Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan đến quán cơm ăn món xịn.
Trên đường, Diệp Hoan tò mò hỏi: “Sư phụ, lúc người đến công viên bói toán, có thể tính ra hôm nay sẽ gặp phiền phức không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ đạo trưởng bật cười, sau đó nói: “Diệp Hoan, làm nghề của chúng ta, cho dù có thể dự đoán được vận trình sau này, nhưng cũng sẽ không bốc quẻ cho mình mỗi ngày. Nếu tất cả mọi chuyện trong cuộc sống đều biết trước kết quả, con người sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Diệp Hoan nghĩ ngợi, cảm thấy lời của sư phụ rất có lý. Nếu cô học được xem bói, cũng sẽ không bói vận trình sau này của mình mỗi ngày, trừ phi cần thiết mới sẽ xủ quẻ. Huống hồ xem bói còn liên quan tới nhân quả, cũng không phải tùy tiện có thể bói ra được.
Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan tới một quán cơm bình thường. Nói quán cơm bình thường, thực ra đây là quán cơm được cải tạo từ căn nhà gần đường, không phải là quán cơm lớn hào hoa lắm. Nếu Kỷ đạo trưởng có thể đưa Diệp Hoan tới đây ăn cơm, có lẽ đã từng tới hoặc hỏi thăm cơm ở đây ngon không trước rồi mới tới.
Diệp Hoan nhìn bảng hiệu của quán cơm cực kỳ đơn giản, chỉ có ba chữ lớn “Lư Nhục quán”.
Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan vào ngồi rồi nói: “Lúc ta vừa mới tới huyện thành, đặc biệt tìm người hỏi thăm, bánh nướng thịt lừa của quán này vô cùng nổi tiếng. Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa…”
Lúc trẻ, Kỷ đạo trưởng đi khắp nơi, tới một nơi mới, đầu tiên là hỏi thăm đồ ăn ngon bản địa. Có lẽ ông ấy đã hỏi thăm được là tiệm vằn thắn nhỏ, hoặc là rượu ngon ẩn mình trong con hẻm.
Kỷ đạo trưởng không vướng bận điều gì, ngoài đạo pháp, đồ ăn là sở thích thứ hai mà ông ấy theo đuổi. Ông ấy từng đi Đại Giang nam bắc, gần như thưởng thức qua đồ ăn ngon của các vùng. Cho nên ông ấy nằm lòng đồ ăn ngon các vùng.
Kiếp trước Diệp Hoan học cấp ba ở huyện, xem như quen thuộc với huyện. Nhưng khi đó cô chỉ là một học sinh, bình thường ăn cơm ở căn tin trường, căn bản không rõ đồ ăn nổi tiếng ở huyện. Cho nên tiệm này là lần đầu tiên cô tới ở cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Nhưng Diệp Hoan từng ăn bánh nướng thịt lừa, rất ngon. Chỉ là thịt lừa đắt hơn thịt khác một chút, cô là sinh viên nghèo, cũng chỉ từng ăn qua vài lần mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-74.html.]
Quán này bán thịt lừa là chính, bánh nướng thịt lừa kết hợp với canh miến thịt lừa. Thịt lừa kho xong kẹp vào trong bánh nướng giòn thơm vừa mới ra lò, lại rưới lên chút sốt thịt, ăn vào rất ngon. Lại ăn kèm với một bát canh miến thịt lừa mặn thơm vừa miệng, ăn vào cực kỳ đã ghiền.
Diệp Hoan ăn một cái bánh nướng thịt lừa, lại uống một bát canh miến thịt lừa lớn, ăn tới căng da bụng, trông dáng người cũng tròn lên không ít. Kỷ đạo trưởng ăn nhiều hơn Diệp Hoan một cái bánh nướng thịt lừa. Một già một trẻ đều ăn cực kỳ thỏa mãn.
Để ăn bữa cơm này, hai thầy trò đã lãng phí hai tấm bùa hạ nhiệt, nếu không ăn xong bữa cơm này có thể đầm đìa mồ hôi.
Tuy quán thịt lừa có chút danh khí ở địa phương, nhưng bởi vì dạo gần đây trời nóng, người ăn cơm trong quán không nhiều. Có khách khác và chủ quán đã chú ý tới hai thầy trò kỳ quái này, đặc biệt là họ ăn bánh nướng nóng, uống canh nóng thế nhưng lại không đổ mồ hôi, cực kỳ khiến người ta bội phục.
Đợi sau khi hai người ăn no, Kỷ đạo trưởng không lập tức thanh toán mà nói với chủ quán: “Ông chủ, làm cho tôi hai mươi cái bánh nướng thịt lừa nữa, đóng gói mang đi.”
Chủ quán vốn muốn hỏi bí quyết ăn cơm không nóng của đạo trưởng, vừa nghe đạo trưởng muốn mua nhiều bánh nướng như vậy, lập tức cười không khép được miệng.
Chủ tiệm sảng khoái đồng ý: “Có ngay, làm cho ông ngay, ông đợi chút nhé.”
Ông ấy lưu loát nướng bánh nướng kẹp thịt, nhanh chóng đóng gói xong hai mươi cái bánh nướng. Bởi vì Kỷ đạo trưởng mua nhiều, ông chủ biết nhiều khó mang, trực tiếp dùng giấy gói bánh nướng lại, bỏ vào trong cái làn nhỏ, đưa cả làn cho Kỷ đạo trưởng.
Ông chủ cười ha ha nói: “Đạo trưởng, đây là bánh nướng thịt lừa của ông. Sợ ông khó cầm, tặng luôn cái làn này cho ông.”
Sau khi thanh toán xong, Kỷ đạo trưởng không khách sáo nhận làn. Trước khi đi, ông ấy tặng cho ông chủ một câu: “Ông có thể bày một cái chậu cây màu xanh ở hướng đông nam mặt tiền của tiệm, có thể tăng tài vận trong tiệm.”
Đợi ông chủ muốn hỏi rõ, Kỷ đạo trưởng đã dẫn Diệp Hoan ra ngoài. Ông ấy liền suy nghĩ ra, vừa nãy đạo trưởng nói vậy có ý gì, bày cây xanh ở hướng đông nam có thể tăng tài vận sao?