Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:22:46
Lượt xem: 183
Lý Vệ Hoa vừa chuyển dạ, bên cạnh chỉ có chồng. Họ vừa chuyển vào nhà mới hơn nửa năm, bên cạnh vẫn chưa có hàng xóm. Gia đình cách xa nhà họ một chút thì họ không thân lắm, hơn nửa nửa đêm không tiện làm phiền người ta, Lý Vệ Hoa suy nghĩ, chi bằng trực tiếp tới nhà mẹ.
“Viện vệ sinh có người không, hay là gọi mẹ em tới trước?” Lý Vệ Hoa cảm thấy có lẽ sắp sinh rồi, bắt đầu lo lắng.
Lý Vệ Hoa là phụ nữ, lúc gặp phải phiền phức, người nghĩ tới có thể dựa dẫm được đầu tiên chính là ba mẹ và chồng.
Diệp Trường Vinh vừa nghe vợ nói sắp sinh, miễn cưỡng bình tĩnh, suy nghĩ nói: “Cũng không biết tối nay viện vệ sinh có trực ban không? Hay là anh đi gọi mẹ vợ trước, rồi đi gọi bà đỡ. Không phải mẹ chúng ta nói thai đầu sinh chậm sao? Em gắng gượng ở nhà một chút trước, anh đi nhanh về nhanh.”
Bởi vì rất ít thôn dân tiêu tiền sinh con ở viện vệ sinh, cho nên bình thường viện vệ sinh trên trấn không bận, buổi tối đều không có ai trực. Trừ phi là nhập viện trước, nể mặt người thân, bác sĩ còn có thể chiếu cố một chút, giúp sản phụ đỡ đẻ. Nhưng nếu sản phụ xảy ra nguy hiểm, viện vệ sinh vốn không giải quyết được vấn đề, vẫn phải tới bệnh viện huyện.
Diệp Trường Vinh không màng mặc thêm quần áo, khoác áo choàng đồng phục rồi chạy ra ngoài, nhưng vừa mở cổng, ông đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ con bên ngoài, ông nhìn kỹ, trong ánh đêm mờ tối, phát hiện ở cổng có một cái bọc, trong bọc là một đứa bé.
Diệp Trường Vinh không nhịn được rủa một câu: “Đệch, ai nửa đêm ném con ở cổng vậy, không phải là gây thêm phiền phức sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy năm trước, ở bộ đội nhận được giáo dục và tinh thần thân là công an dân cảnh nhất định phải vì dân phục vụ khiến Diệp Trường Vinh không thể không ôm đứa bé khóc yếu ớt về nhà trước. Đêm tháng ba mùa xuân lạnh lẽo, ông sợ đợi quay lại mới lo cho đứa bé sẽ khiến nó c.h.ế.t cóng. Như thế không phải ông đã gián tiếp hủy đi một sinh mạng sao, lương tâm không cho phép ông mặc kệ đứa bé.
Diệp Trường Vinh vội vàng đặt đứa trẻ nhặt được lên giường, hoảng hốt hỏi: “Vợ, như thế nào, em còn đau không, kiên trì một chút, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Đứa trẻ này là sao, ở đâu ra vậy?” Vừa hay Lý Vệ Hoa trải qua một trận đau không còn đau quá nữa, miễn cưỡng dời lực chú ý.
“Vừa mới nhặt được ở cổng.”
“Ai vứt con nửa đêm thế này?” Lý Vệ Hoa kéo bọc chăn ra nhìn, là một bé gái. Liệu có phải là nhà ai sinh con gái không muốn nuôi nên ném cô đi không.
Diệp Trường Vinh nhìn, nhìn thấy vợ mở ra một chiếc khăn tay vuông, bên trong gói vòng tay vàng và một ít tiền. Ông không quan tâm nhiều như thế, tiếp tục ra ngoài tìm người. Vợ sắp sinh rồi, ông nên tìm mẹ vợ và bà đỡ tới trước mới yên tâm hơn.
Diệp Trường Vinh tới nhà mẹ vợ gọi mẹ vợ trước, bảo bà cụ mau tới nhà chăm sóc Vệ Hoa. Không đợi mẹ vợ dậy, sau đó ông lập tức quay đầu đi đến nhà bà đỡ gọi người.
May mà nhà bà đỡ cũng không xa, bà đỡ quen với việc nửa đêm có người gọi bà ấy đi đỡ đẻ, nhanh chóng thu xếp xong, mang theo kéo, rượu tinh dùng để đỡ đẻ, rẽ đường nhỏ theo Diệp Trường Vinh về nhà.
Lúc Diệp Trường Vinh và bà đỡ tới nhà, thế mà lại còn nhanh hơn mẹ vợ ông một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-63.html.]
Nhưng đối với Lý Vệ Hoa mà nói, mấy người đều về muộn.
Có thể bởi vì con nhỏ, bà sinh khá thuận lợi, đã sinh được một đứa trong thai đôi ra.
Nhưng sau khi bà đỡ tới, nhìn thấy trên giường đã bọc xong một đứa, bà ấy còn tưởng Lý Vệ Hoa đã không đợi kịp, tự cắt đứt dây rốn, đã sinh hai đứa rồi.
Nhưng họ tới không phải muộn, bởi vì trong bụng Lý Vệ Hoa còn có một đứa nữa.
Bà đỡ không rảnh nhìn xem đứa bé đã được xử lý ổn thỏa, vội vàng giúp Lý Vệ Hoa cắt dây rốn, đỡ sinh tiếp, bận rộn cả buổi mới xong.
Diệp Trường Vinh nôn nóng chờ đợi ở bên ngoài, mẹ và chị dâu của Lý Vệ Hoa một người nấu nước một người khích lệ con gái, dày vò một trận.
Bà đỡ làm xong, tò mò hỏi: “Vệ Hoa, cô sinh đứa con đầu nhanh thật.”
“Có thể bởi vì con nhỏ, sinh nhanh.” Lý Vệ Hoa sinh xong hai đứa, ngoài có hơi đau, bởi vì không tốn quá nhiều sức nên trông vẫn có sức sống.
“Nhỏ thật, tôi thấy một đứa cũng chỉ nặng tầm hai ký, phải chăm cho tốt.”
Bà đỡ mở bọc chăn ra, nhìn thấy trên người đứa trẻ trong chăn chưa xử lý sạch sẽ đã bọc lại: “Vệ Hoa, còn chưa làm sạch con cô đã bọc lại rồi, cũng không sợ làm bẩn chăn, tôi giúp cô làm sạch đứa nhỏ.”
“Con mới sinh, sao các người còn đeo đồ trên cổ nó, không sợ cộm con à.”
Hóa ra bà đỡ nhìn thấy trên cổ bé gái đeo một chiếc vòng bằng gỗ, may mà vòng phẳng, không quá cộm người.
“Trước đó đã chuẩn bị xong cho con, luôn đặt ở dưới gối. Nó là đứa đầu, cho nên sinh xong liền đeo vào cho nó.” Lý Vệ Hoa cũng là người nhanh nhẹn, nhanh chóng tìm được cái cớ.
Người khác cũng không nghi ngờ gì, cùng lắm cảm thấy bà không nên đeo đồ sớm cho con. Mẹ bà cũng khuyên bà lấy xuống, đợi con lớn một chút rồi mới đeo cũng không muộn.
Không phải Lý Vệ Hoa không muốn tháo xuống mà là bà không thể tháo xuống.
Diệp Hoan tới nhà họ Diệp đã đeo chiếc vòng la bàn này, so với chiếc vòng tay vàng nhỏ và trường mệnh tỏa mà mẹ ruột cô để lại, vòng la bàn thật sự là thứ rất bình thường.