Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:59
Lượt xem: 115
Mặc ngọc vừa lộ diện, trong lòng Diệp Hoan đã có tính toán, muốn tìm người điêu khắc vài miếng ngọc bội, nhẫn ngọc tặng cho ba, em trai, còn có sư huynh của cô.
Có người hỏi: “Khối ngọc này có bán không, tôi ra giá mười vạn!”
Lúc này Nhiễm Hàn ra mặt nói: “Không bán, chúng tôi giữ lại.” Đây là khối ngọc đầu tiên do sư muội mở ra, chắc chắn không thể bán.
Suy nghĩ của anh và Diệp Hoan rất ăn ý.
Chiều cao của Nhiễm Hàn được coi là cao trong đám đông, gương mặt anh nghiêm túc, đợi anh nói không bán, không ai tiếp tục dây dưa đòi mua ngọc với anh nữa.
Lão sư phụ cầm khối đá to cỡ nắm tay hỏi: “Cô gái, khối này có muốn mở không?”
Diệp Hoan: “Mở đi, chúng tôi không có công cụ, mang về cũng không thể mở.”
Người vây xem thấy khối đá chỉ to cỡ nắm tay, có lẽ không có gì để xem. Có người đã đi trước, có người cảm thấy hứng thú tiếp tục ở lại xem lão sư phụ mở đá.
Diệp Hoan nhìn chằm chằm lão sư phụ mở đá, còn mở Mắt Âm Dương, xem có thể có được điềm báo trước không. Kết quả lần này cô thật sự nhìn thấy lão sư phụ kinh hỉ giơ khối đá lên, nói ra ba chữ: “Ra xanh rồi!”
Xem ra vận khí hôm nay của cô không tồi, chỉ chọn hai khối đá nhỏ, thế mà lại đều ra xanh.
Lão sư phụ cẩn thận mài đá, cho tới khi mài tới độ dày 1cm mới nhìn thấy xanh.
*
Sau khi lão sư phụ khéo tay mở đá, có được một khối phỉ thúy lục đế vương to cỡ quả trứng vịt.
Màu sắc của phỉ thúy lục đế vương cao quý, nhìn thoáng qua đã lóa mắt, cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần này đám người vây xem đều kinh ngạc ngơ ngác.
“Oa, thế mà lại là lục đế vương!”
“Vận khí của cô gái này tốt thật, mua hai khối đá nhỏ đều ra xanh.”
“Nói không chừng tiệm nguyên thạch này có tỉ lệ ra xanh cao, chúng ta cũng mau mua vài khối thử vận khí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-336.html.]
Lập tức có người gọi giá mua lục đế vương vừa mở ra.
Chắc chắn Diệp Hoan không thể bán. Phỉ thúy đẹp biết bao, cô cũng không thiếu tiền, giữ lại điêu khắc thành bùa thì tốt biết mấy. Nghĩ tới điêu khắc bùa ngọc thạch, Diệp Hoan cảm thấy cô nên mua thêm vài nguyên thạch về.
Ông chủ nhìn thấy nguyên thạch mà Diệp Hoan tốn vài trăm tệ mua lại ra lục đế vương, trong lòng rất hối hận. Sớm biết khối nguyên thạch đó có thể ra lục đế vương, nói gì ông ta cũng sẽ không bán!
Đáng tiếc có tiền khó mua được “sớm biết”.
Hai khối nguyên thạch của Diệp Hoan đều mở ra xanh, thật sự tạo nên ảnh hưởng không nhỏ. Có một số người muốn phát tài dựa vào đổ thạch giải tán ra, đi khắp nơi chọn nguyên thạch.
Ông chủ thấy tình hình này còn đợi cái gì, lập tức tăng giá, lấy giá niêm yết ban đầu đi, khối đá vốn dĩ bán hai trăm, bây giờ bán năm trăm, khối đá vốn dĩ bán năm trăm, bây giờ bán một nghìn.
Tuy ông chủ ngưỡng mộ Diệp Hoan mở ra lục đế vương nhưng ông ta lại không có suy nghĩ giữ lại toàn bộ nguyên thạch mình bán. Bởi vì ông ta mở sòng đổ thạch nhiều năm, biết không phải tất cả nguyên thạch đều có thể ra xanh. Hôm nay cô gái này mua hai khối nguyên thạch đều trúng, chẳng qua là vận khí tốt mà thôi. Chi bằng ông ta nhân cơ hội tăng giá, bán thêm ít tiền thì thực tế hơn.
Đợi những người mua đá kia đi thanh toán: “Ông chủ, không phải hai trăm một khối sao, sao lại tăng giá rồi?”
Ông chủ hùng hồn nói: “Chê đắt có thể không mua. Không thấy cô gái người ta mở hai khối đá đều ra xanh sao, điều này chứng tỏ lô nguyên thạch này tốt.”
Tuy đổ thạch có quy tắc hai bên mua bán không thể hối hận, nhưng không có quy định ông chủ không được tăng giá.
Những người muốn nhân cơ hội phát tài dựa vào đổ thạch đó chỉ có thể hậm hực mua nguyên thạch đã chọn xong.
Tới cuối cùng có kết quả mở đá, ngược lại có vài người mở ra phỉ thúy, nhưng đều không may mắn bằng Diệp Hoan, mở ra toàn là hạt giống cải dầu, hạt giống đậu, không lỗ nhưng cũng không bán được nhiều tiền.
Ông chủ thầm nghĩ: Vẫn là mình sáng suốt, không cắt đá theo, nếu không lỗ to rồi.
Sau khi như ý có được hai khối phỉ thúy vừa ý, Diệp Hoan cùng sư huynh đến một quán ăn nổi tiếng địa phương ở gần đó ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Diệp Hoan nói: “Sư huynh, hay là chúng ta mua thêm ít phỉ thúy về, có thể dùng cái này điêu khắc thành bùa, mặc kệ là bán hay là giữ lại dùng đều hữu dụng hơn bùa giấy.”
Nhiễm hàn nghĩ tới anh từ nhỏ đã học điêu khắc với sư phụ, tay nghề điêu khắc tốt hơn sư muội nhiều, bèn nói: “Sư muội muốn mua thì mua một ít, mua về anh có thể điêu khắc thành bùa cho em.”
Diệp Hoan cười nói: “Đợi ăn cơm xong, em gọi chiến Thần ra, xem Chiến Thần có có thể giúp được không.”
“Vậy phải hỏi Chiến Thần thử, xem khứu giác của nó có còn nhạy bén như thế không.”