Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 323
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:40
Lượt xem: 116
“Thục Mẫn, em không sao chứ?” Lục Vân Thanh quay đầu, mau chóng kiểm tra vợ có bị thương không.
Lục Vân Thanh lập tức nhìn thấy tay và mặt nghiêng của vợ đã bị kính vỡ cứa bị thương.
“Em bị thương rồi.”
Hà Thục Mẫn khóc tu tu hỏi: “Vân Thanh, liệu em có bị hủy dung không?”
Lục Vân Thanh nhanh chóng kiểm tra, sau đó nói: “Anh thấy đều là vết thương nhỏ, có lẽ không sao. Em ngồi yên, đợi anh bung dù rồi em hãy ra, đừng để vết thương dính nước mưa.”
Ngược lại là Lục Vân Thanh, kính b.ắ.n tứ tung nhưng ông ta lại không hề bị thương. Lục Vân Thanh không nghĩ quá nhiều, bởi vì phía trước xe bị cây chắn, kính xe cũng vỡ, chắc chắn không thể lái nữa, ném ở đây trước. Ông ta phải mau chóng đưa vợ xuống xe, dẫn bà ta đến bệnh viện kiểm tra vết thương xem có sao không.
Lục Vân Thanh mò ra hai chiếc ô từ trong ghế, mở cửa xe, bung ô rồi lại mở cửa xe cho vợ, bảo bà ta ra.
“Em cẩn thận chút, chú ý trên mặt đừng để dính nước mưa.” Lục Vân Thanh chỉ lo cho vợ, nghiêng lệch ô, trên người ướt đẫm cũng không phát giác.
Bởi vì ông ta biết vợ vô cùng coi trọng dung mạo, cả ngày bôi bình này lọ kia lên mặt. Nếu lần này để lại sẹo trên mặt, chắc chắn bà ta không vui.
Hà Thục Mẫn đang lo lắng hủy dung, cực kỳ nghe lời chồng, ngay cả ô cũng không cầm, chỉ lo dùng tay chắn mặt, sợ mặt bị b.ắ.n nước mưa lên.
Bà ta bảo vệ mặt, nhưng Lục Vân Thanh vốn cao hơn bà ta không ít, gió lớn thổi tới, bất cẩn thổi lệch ô, Hà Thục Mẫn cảm thấy nửa thân trên đều sắp bị nước mưa tạc ướt, bà ta giận dữ: “Vân Thanh, anh làm gì vậy, sao không che ô cho em?”
Ô có thể bị gió lớn thổi nghiêng bất cứ lúc nào. Bởi vì gió quá lớn, Lục Vân Thanh cầm một lúc hai chiếc ô, vốn không dễ. Lục Vân Thanh dứt khoát nhét ô vào trong tay vợ: “Em tự che ô đi, che kỹ mặt chút, chúng ta tới bệnh viện gần đây trước.”
Còn lời vợ vừa mới nói, Lục Vân Thanh không so đo với bà ta, ai bảo bà ta bị thương chứ?
Chuyện không may là họ vừa xảy ra tai nạn xe, may mắn là có một bệnh viện cách họ không xa. Hai người đi mấy chục mét đã tới bệnh viện gần nhất, hai người mau chóng chạy vào trong sảnh lớn bệnh viện tránh mưa.
“Hôm nay thật xui xẻo. Vân Thanh, anh mau bốc số giúp em, em phải mau chóng đi khám.” Trên mặt Hà Thục Mẫn có vết thương, bà ta không muốn để người khác nhìn thấy, thế là tiếp tục dùng tay che mặt.
Đợi bác sĩ kiểm tra cho Hà Thục Mẫn, nói bà ta khá may mắn, mặt bên chỉ bị kính cứa ra vết thương nông, có lẽ sẽ không để lại sẹo. Vết thương trên tay lại bởi vì bị lực độ của kính cứa sâu, có khả năng để lại sẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-323.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi bác sĩ xử lý xong vết thương cho Hà Thục Mẫn, Hà Thục Mẫn mới có tâm tư hỏi chồng: “Vân Thanh, anh có bị thương không? Để bác sĩ xử lý vết thương giúp ông.”
Nói ra tai nạn xe không quá nghiêm trọng, Hà Thục Mẫn cho rằng kính xe trước đều hỏng hết, bà ta cũng bị thương, có thể chồng cũng có vết thương. Nhưng chồng là đàn ông, trên mặt hay trên người để lại chút sẹo không có vấn đề gì, cho nên vừa nãy Hà Thục Mẫn quan tâm tới vết thương của mình hơn.
Bây giờ vết thương của bà ta đã được xử lý xong, nên tới phiên chồng rồi.
Lục Vân Thanh quan sát mình lần nữa, xác định trên người ông ta không có vết thương nào, thế là ông ta nói: “Kỳ quái, sao anh không có việc gì hết.”
Hà Thục Mẫn trừng to mắt, quan sát chồng từ đầu tới cuối, đặc biệt là mặt và tay, thật sự không có vết thương nào. Bà ta cất tiếng nói sắc bén khó tin hỏi: “Sao anh không bị thương chút nào hết vậy?”
Khiến bác sĩ không nhịn được nhìn Hà Thục Mẫn mấy lần, ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái. Người bình thường nghe nói chồng không bị thương trong tai nạn xe nên vui mới đúng, sao người phụ nữ này lại có thái độ này, giống như chồng không bị thương là chuyện khó thể tin được.
Bác sĩ đưa ra kết luận: Tình cảm của hai vợ chồng này chắc chắn không tốt.
Lục Vân Thanh mở miệng nói: “Tôi đâu biết?” Sau đó ông nhớ tới con trai còn đang đợi ông ta đi đón, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho con trai: “Cảnh Viễn, ba và mẹ con xảy ra chút chuyện, không thể đi đón con. Con ở đơn vị trước, đợi gió nhỏ lại rồi bắt xe về nhà.”
Lục Cảnh Viễn vội vàng hỏi: “Ba, ba và mẹ xảy ra chuyện gì?”
“Ây ya, đừng nhắc nữa, vừa nãy vốn dĩ muốn đi đón con, có cái cây quẹt trúng, đập nát kính xe, ba và mẹ con đang ở bệnh viện. Nhưng con yên tâm, mẹ con chỉ bị vết thương nhỏ, bác sĩ đã khám cho bà ấy rồi.”
“Ba, còn ba thì sao?”
“Ba không bị thương. Con nói có kỳ không, kính xe nát hết, sao mẹ con bị kính vỡ cứa bị thương, ba lại không hề hấn gì?” Sở dĩ Lục Vân Thanh nói rõ sự việc với con trai là không muốn con trai về nhà trong trời mưa to gió lớn, đề phòng gặp phải nguy hiểm.
“Ba, ba quên rồi, không phải ba đang đeo bùa bình an sao?”
Lời nhắc nhở của con trai khiến Lục Vân Thanh tỉnh ngộ. Lúc đầu ông ta đeo bùa bình an, một là tin anh cả, hai là đeo để an tâm hơn. Nhưng đeo bùa bình an lâu, ông ta đã quên mất. Dù sao thì trước đây bùa bình an không có cơ hội chắn giúp ông ta, ông ta thật sự quên mất bùa bình an.
“Đúng, con không nhắc nhở, ba cũng quên bùa bình an mất, may mà ba đeo nó. Xem ra hôm nay nó phát huy tác dụng rồi, bác cả con không gạt ba.”
Hà Thục Mẫn cũng đang buồn bực vì sao cùng ngồi trên một chiếc xe, bà ta bị thương, chồng lại không hề hấn gì? Chồng không có hành động đặc biệt, có lẽ không phải cố ý…