Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:58
Lượt xem: 86
Diệp Hoan đoán đây có thể là hiện trường chia tay, xem ra Cao Lập Quân định ngửa bài với bạn gái, đá cũ tìm mới. Mà Trân Trân chính là mục tiêu tiếp theo của anh ta.
Nếu Diệp Hoan đã biết bạn tốt sẽ bị Cao Lập Quân quấn lấy, dĩ nhiên sẽ nghĩ cách giúp cô ấy giải quyết. Nhưng cách giải quyết phải suy nghĩ chu toàn. Không thể để Cao Lập Quân thù hằn Trân Trân, tốt nhất để anh ta biết khó mà lui.
Kỷ Nguyên Trân đối mặt với gương mặt buồn nôn và tâm tư nhơ nhớp đó, căn bản không có khẩu vị. Cô ấy ăn qua loa xong cơm, vội vàng nói với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, không phải chị tìm em có chuyện sao, chúng ta mau về thôi.”
Vừa hay Diệp Hoan đã đạt được mục đích, cũng ăn no, lập tức đứng dậy nói: “Bạn học Cao, chúng tôi còn có chuyện đi trước đây, cậu từ từ ăn.”
Bởi vì Cao Lập Quân nói nhảm quá nhiều, làm lỡ thời gian ăn cơm. Anh ta nhìn một nửa thức ăn còn trong khay, chỉ có thể đưa mắt nhìn hai cô gái xinh đẹp đi xa.
Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân ra khỏi căn tin, tìm một nơi yên tĩnh.
“Hoan Hoan, tuy cậu ta không tỏ tình với em nhưng từ khi em biết cậu ta không có ý tốt, còn ngày nào cũng tiếp cận em, đúng là rất phiền. Chị có nhìn ra được gì không, nghĩ ra cách gì giúp em thoát khỏi anh ta?”
Diệp Hoan trấn an bạn tốt: “Trân Trân, em đừng gấp. Chị biết mấy ngày gần đây anh ta sẽ gặp mặt bạn gái, có thể hai người sẽ nhắc tới chia tay, em xem đây có phải là cơ hội không?”
Cô đã giở trò trên người Cao Lập Quân, có thể theo dõi hành tung của anh ta mọi lúc. Chỉ cần anh ta tới công viên đó, tới lúc đó Diệp Hoan dĩ nhiên sẽ biết. Nếu Trân Trân muốn làm gì, Diệp Hoan có thể dễ dàng tìm được anh ta.
Kỷ Nguyên Trân ngơ ngác hỏi: “Cơ hội gì, chia rẽ họ sao? Nhưng em cũng không muốn hẹn hò với cậu ta, không thèm quản mấy việc tệ hại của cậu ta.”
Diệp Hoan cũng phục tư duy của bạn tốt, cảm thấy EQ của Trân Trân thật sự không cao. Cô tức giận nói: “Ai nói phải chia rẽ họ? Ý của chị là lúc họ gặp mặt, chị có thể cùng em lộ diện, chỉ ra Cao Lập Quân hẹn hò với cô gái khác, chị xem cậu ta còn có mặt mũi tiếp cận em nữa không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-315.html.]
“Chỉ cần cậu ta không tiếp cận em nữa, ai muốn để ý cậu ta?” Loại người này nhiều, nếu Diệp Hoan không phải vì bạn tốt mới sẽ không nhàm chán quản chuyện riêng của Cao Lập Quân.
Lúc này Kỷ Nguyên Trân mới được điểm thông: “Hoan Hoan, chị nói đúng, đợi em vạch trần cậu ta có bạn gái, cậu ta còn dám tiếp cận em, xem da mặt cậu ta dày cỡ nào, xem em có châm chọc cậu ta không.”
Buổi trưa ba ngày sau, cũng tức là trưa thứ bảy, Cao Lập Quân và bạn gái anh ta hẹn nhau gặp mặt ở công viên gần trường.
Đồng thời Diệp Hoan cũng biết tin hai người sắp gặp mặt. Đợi Cao Lập Quân chân trước ra ngoài đi gặp mặt bạn gái, chân sau Diệp Hoan dẫn Kỷ Nguyên Trân đi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trân Trân, đợi lát nữa tùy cơ hành sự. Chị bảo em tới đó em hãy tới.”
Kỷ Nguyên Trân cảm thấy cô ấy và Hoan Hoan giống như thám tử, vô cùng hưng phấn, mỉm cười gật đầu: “Em nghe chị hết.”
Trong một góc công viên, Cao Lập Quân và bạn gái – Lý Ánh Tuyết gặp mặt.
Lý Ánh Tuyết đưa cho Cao Lập Quân một cái túi, quan tâm nói: “Em mua cho anh ít táo, còn có một quần thịt kho Lý Ký, không phải anh thích ăn sao, đợi lát nữa mang về ăn.”
Cao Lập Quân xách đồ bạn gái tặng, đang suy nghĩ có nên đề nghị chia tay không. Nói thật bạn gái không có chỗ nào có lỗi với anh ta, chỉ là quyền thế mà anh ta cần, bạn gái không cho được, cho nên anh ta chỉ có thể đề nghị chia tay.
Lý Ánh Tuyết thi đại học không tốt bằng Cao Lập Quân, nhưng vì anh ta mà cô ta đăng ký vào một trường học bình thường ở bắc Kinh, còn là cao đẳng, đã tốt nghiệp vào năm ngoái. Lý Ánh Tuyết từ bỏ công việc do ba mẹ sắp xếp ở quê, bôn ba ở Bắc Kinh vì bạn trai.
Cô ta học chuyên ngành kế toán, dễ tìm việc, nhưng cô ta vừa tốt nghiệp nên lương không cao, ngoài tiền thuê nhà và tiền ăn hằng tháng, còn phải mua chút đồ thăm bạn trai vào mỗi tuần, một tháng thật sự không còn dư được mấy đồng. May mà trong nhà không lấy lương của cô ta, nếu không Lý Ánh Tuyết sống không dễ dàng.