Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:41
Lượt xem: 154
Còn bữa sáng nay giải quyết làm sao, không biết mới sáng sớm Lục Vân Triết và Nhiễm Hàn từ đâu cùng nhau tới, đã xách theo một mớ đồ ăn sáng. Có quẩy, tiểu long bao, bánh chiên dầu, sữa đậu, đậu phụ, gan xào,…
Lục Vân Triết không biết sức ăn của mọi người, cũng không tính toán gì, dù sao cũng đã mua không ít. Diệp Hoan xem thử chỉ có thể đủ cho người lớn ăn. Thế là cô gọi những anh chị em cùng lứa ra ngoài ăn sáng, ăn xong thì dẫn họ đi chơi. Còn những người ở nhà thì giao cho ba chiêu đãi.
Theo bên cạnh Diệp Hoan còn có Nhiễm Hàn. Anh chị em họ của Diệp Hoan đều chú ý tới Nhiễm Hàn. Tối qua bởi vì thời gian vội vã, Diệp Hoan còn chưa kịp giới thiệu Nhiễm Hàn cho họ hàng làm quen, cho nên họ đều không biết Nhiễm Hàn là ai.
Anh họ nhìn thấy Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đi trước mặt dẫn đường, lặng lẽ hỏi Diệp Nam: “Đây là ai, sao hôm qua hôm nay cậu ta đều ở đây?”
“Sư huynh của Hoan Hoan, mọi người có thể gọi anh ấy là anh Nhiễm.”
Hóa ra là sư huynh của Hoan Hoan, nhìn anh khí độ bất phàm, còn lái xe chạy tới chạy lui, không giống sinh viên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan đi trước mặt vừa hay nghe thấy câu hỏi của anh họ. Đợi khi mọi người ngồi vào quán ăn sáng, Diệp Hoan giới thiệu sư huynh với mọi người.
Tiếp đó chính là Nhiễm Hàn và Diệp Hoan dẫn họ hàng đi chơi khắp nơi, dẫn họ tới các địa điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh, ví dụ Thiên An Môn, Cố Cung, Vương Phủ Tỉnh, thậm còn còn đội gió lạnh dẫn họ leo Trường Thành.
Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, sau khi dạo các danh lam thắng cảnh xong đều thỏa mãn, gần như đều cảm thán một câu: “Không uổng phí tới Bắc Kinh một chuyến!”
Cơm giao thừa ba mươi tết là cơm đoàn viên Lục Vân Triết mời mọi người ăn ở nhà hàng, ngay cả ba mẹ Lục cũng tới, gặp mặt cảm ơn người nhà họ Lục, cảm ơn nhà họ hậu đạo, giúp nhà họ Lục nuôi lớn cháu gái.
Dù sao thì người nhà họ Lục và người nhà họ Lý ăn tết ở Bắc Kinh vô cùng vui vẻ. Có thể không vui sao, Diệp Hoan đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, họ tới không lo ăn uống, cả quá trình có người chơi cùng, có người bỏ tiền thanh toán hoặc là mua chút đặc sản mang về, chơi quá vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-303.html.]
Đáng tiếc ngày vui càng dễ thấy ngắn ngủi, những người phải đi làm giống như Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, ngày mùng tám phải đi làm, đợi tới rằm tháng giêng còn có thể nghỉ một ngày.
Cho nên tới mùng sáu, họ không thể không về. Lúc về, bọn trẻ nói chưa từng ngồi tàu lửa, nằng nặc muốn ngồi tàu lửa về. Vừa hay hai bà cụ cũng chưa từng ngồi tàu lửa, họ cũng đồng ý ý kiến của bọn trẻ. Cho nên Lục Vân Triết chỉ đành đặt vé tàu lửa trước cho họ.
Vốn dĩ Lục Vân Triết định thuê xe đưa họ về nhà. Nhưng không qua được người già trẻ con, chỉ đành lựa chọn ngồi tàu lửa. Thực ra ngồi tàu lửa thoải mái hơn ngồi xe một chút, ít nhất có thể lựa chọn mua vé giường nằm. Chẳng qua sau khi tới thành phố S, họ phải ngồi xe về nhà, như thế khá phiền phức.
May mà một đoàn người người nhiều hành lý ít, lên xuống xe chăm sóc lẫn nhau, cũng không có trẻ con quá nhỏ, ngủ một đêm đã tới ga.
Bắc Kinh mà họ mong mỏi cũng đã dạo xong, xe lửa cũng ngồi rồi, ngày tháng tiếp theo nên sống thế nào thì sống thế ấy. Diệp Hoan nhận được điện thoại của ba mẹ Diệp, biết họ bình an tới nhà, coi như an tâm.
Đợi người đi hết, trong viện lại trống không, so với cảnh tượng nhộn nhịp hai ngày trước, trông vắng lặng hơn nhiều. Nói thật, Diệp Hoan cảm thấy vắng lặng một chút tốt hơn, người nhiều hỗn loạn, cô không quen cuộc sống ồn ào, càng thích cuộc sống yên ả hơn. May mà cũng chỉ bận rộn vài ngày, nếu ngày nào cũng như vậy, cô không chịu nổi. Chủ yếu là người tới lần này quá nhiều.
Tiễn ba mẹ và họ hàng về, Diệp Hoan còn có nhiệm vụ, chính là chơi cùng sư phụ và sư bá. Cô và sư huynh mời các sư phụ tới Bắc Kinh ăn tết, nhưng sư huynh luôn giúp cô tiếp đãi họ hàng trong nhà, thời gian chơi với hai sư phụ ít đi, điều này khiến Diệp Hoan vô cùng hổ thẹn. Cô luôn muốn dành thời gian tới chơi với sư phụ, nhưng mỗi lần không phải sư phụ bận thì cô bận.
May mà hai sư phụ đồng ý ở Bắc Kinh thêm vài ngày, Diệp Hoan có thời gian chơi cùng sư phụ, cũng có thời gian gặp sư huynh.
Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng muốn ở lại thêm vài ngày chẳng qua là muốn xem hai đồ đệ phát triển tới mức nào, có thể đính hôn trước, họ cũng yên tâm hơn.
Hai vị biết người trẻ bây giờ yêu đương một lời không hợp liền chia tay. Không giống những năm trước, hai nam nữ xa lạ gặp nhau xem mắt, nếu hài lòng về đối phương thì có thể đính hôn kết hôn.
Thực ra hai vị sư phụ sợ hai đồ đệ xảy ra mâu thuẫn, ở giữa không có ai điều hòa, không thành lương duyên mà thành thù. Đây là hai đồ đệ duy nhất của thế hệ sau, nếu thật sự có mâu thuẫn, sẽ bất lợi với sự phát triển của môn phái sau này.