Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 295
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:30
Lượt xem: 164
Mẹ Lục vội vàng hỏi: “Vân Triết, tuy bùa bình an này hơi đắt nhưng là đồ tốt bảo mệnh, con có thể liên lạc được với đại sư không? Mua thêm hai lá dự phòng, tốt nhất là mỗi người trong nhà chúng ta đeo một lá bùa bình an, như vậy ra ngoài có thể an tâm hơn.”
Bây giờ đi trên đường, xe máy xe ô tô ngày càng nhiều, ai biết ngày nào đó liệu sẽ gặp phải bất trắc, vẫn nên đeo bùa bình an để đảm bảo.
Lục Vân Triết nhìn con gái bất động thanh sắc, lập tức nói: “Có thể mua được, hôm khác con liên lạc với đại sư, có thể mua thêm vài lá. Vân Thanh, lần trước các em không cần, lần này nhà em cần không?”
Ông ấy có nghĩa vụ giúp ba mẹ bỏ tiền bùa, nhưng không có nghĩa vụ giúp gia đình em trai đã kết hôn bỏ tiền bùa. Cho nên Lục Vân Triết hỏi thêm một câu. Nếu em hai muốn mua thì chắc chắn phải bỏ tiền. Một người một lá chính là ba vạn.
Nhà họ Lục có gia sản, nhưng ba mẹ Lục không giao toàn bộ cho hai đứa con trai. Bây giờ chỉ cho hai đứa con trai chia nhà ở riêng, có thể tự tích góp gia sản, ba mẹ Lục sẽ không can dự.
Lục Vân Thanh và Hà Thục Mẫn đều làm việc ở bộ phận chính phủ, phúc lợi đãi ngộ ở đơn vị của hai người tốt, lương thuộc mức cao trung. Nhưng thời này lương phổ biến không cao, nhà họ trừ ra tất cả chi tiêu bình thường, một năm có thể góp được một vạn đã rất khá rồi, ba vạn thì phải góp ba năm.
Lục Vân Thanh không giống Lục Vân Triết, bình thường dựa vào mối quan hệ, giao dịch chút đồ cổ với người ta, kiếm được không ít tiền riêng.
Nếu không sao Hà Thục Mẫn có thể nhắm tới gia tài của Lục Vân Triết, muốn để con trai kế thừa gia nghiệp của bác cả. Hà Thục Mẫn hiểu ý của Lục Vân Triết, không phải chính là muốn nhà mình bỏ tiền bùa bình an sao? Anh cả cũng thật là, anh ấy dư dả, mua tấm vé đảm bảo cho em trai và cháu thì có làm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-295.html.]
Ba vạn cũng không phải là gió thổi tới, Hà Thục Mẫn vẫn không muốn bỏ ra. Một mặt khác, Hà Thục mẫn vẫn không tin công dụng của bùa bình an, dựa vào mấy lời ba hoa của họ, bà ta không tin.
Tuy ông cụ nói nguy hiểm, nhưng ai biết có phải ông cụ bị dọa sợ nên mới khoa trương nói khá nguy hiểm không; nói không chừng xe máy người ta vốn không đụng trúng ông cụ, chỉ là dọa ông cụ. Nếu là như thế, không phải bùa bình an phát huy tác dụng, thuần túy là tác dụng tâm lý của ông cụ.
Hà Thục Mẫn suy nghĩ cũng có hơi ngụy biện. Dù sao thì khi đó ông cụ ra ngoài một mình, nơi mà ông ấy bị đụng ở lối cua giao lộ, khi đó không có ai nhìn thấy. Nếu không cũng không thể để thằng nhóc đụng ông cụ chạy mất, hàng xóm láng giềng cũng phải giúp ông cụ bắt thằng nhóc đó.
Bình thường, tiền ở nhà Lục Vân Thanh đều do Hà Thục Mẫn quản lý, cho nên bà ta trực tiếp từ chối: “Anh cả, nhà em không dư tiền, nếu anh muốn tận hiếu thì mua cho ba mẹ thôi.”
Ba Lục và mẹ Lục nghe con dâu hai nói vậy đều khó hiểu nhìn bà ta, cảm thấy dạo gần đây phong cách làm việc của nhà thằng hai hơi thô thiển, không kỹ càng như trước. Rốt cuộc là do trước đây bà ta che giấu quá sâu, không để họ nhìn rõ; hay là vợ thằng hai không tin tác dụng của bùa bình an? Nhưng cho dù không tin, cũng không thể nói như vậy, hai ông bà dùng bùa bình an, dựa vào đâu chỉ để con trai cả một mình bỏ tiền.
Lục Cảnh Viễn nghe lời của mẹ anh ta cũng cảm thấy không đúng. Là cháu trai, Lục Cảnh Viễn tin lời ông nội. Huống hồ anh ta đã nghe Hạ Triều Dương lảm nhảm mấy lần, nói bùa chị họ tặng vô cùng hữu dụng. Nhưng đây là mẹ anh ta, anh ta không thể khiến mẹ mất mặt, định về khuyên mẹ, bảo mẹ cũng mua vài lá bùa bình an, chuẩn bị cho ông bà ngoại và người nhà. Tiền tốt đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng, đúng không?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời của Hà Thục Mẫn đã nhắc nhở mẹ Lục. Lần trước con trai tặng bà cụ bùa bình an, bà cụ còn chưa đưa tiền cho con trai. Bây giờ dựa vào bùa bình an cứu mạng của ông cụ, bà cụ còn muốn mua thêm bùa, không thể cứ để con trai cả bỏ tiền mua cho hai ông bà mãi. Lần trước nghe nói bùa bình an một lá một vạn, có hơi đắt, tiền này phải tự bỏ ra mới được. Trong tay bà cụ cũng không phải không có tiền, không thể để thằng cả chịu thiệt mãi.
Tuy trước đây mẹ Lục không hài lòng về Khương Nhã, nhưng bà cụ vẫn được coi là một người sáng suốt. Trước đây con trai cả chưa tìm được vợ con, chỉ sống một mình, mặc kệ con trai cả lấy tiền hiếu thuận với ba mẹ hay là thương yêu cháu, mẹ Lục chỉ coi gia nghiệp của con trai cả không ai kế thừa, cho nên chưa từng nói với ông ấy. Dù sao thì nếu con trai cả không có người kế thừa, gia nghiệp sau này nói không chừng đều để cho Cảnh Viễn.
Nhưng bây giờ con trai cả đã tìm được vợ con, sau này chắc chắn không thể để lại gia nghiệp cho Cảnh Viễn. Nếu không con trai cả cũng không thể so đo ba vạn tiền mua bùa này. Mẹ Lục nghĩ tới đây, cảm thấy bà cụ nên bình đẳng, miễn cho hai đứa con trai vì tiền mà nảy sinh mâu thuẫn.