Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:20
Lượt xem: 132
Nhiễm Hàn là do sư huynh ông ấy đích thân nuôi lớn, phẩm tính có thể đảm bảo. Tuy anh không thích nói chuyện nhưng cũng biết đối xử tốt với người khác, biết âm thầm quan tâm. Nếu có anh ấy ở bên đồ đệ Diệp Hoan, Kỷ sư phụ càng an tâm.
Thực ra người trong huyền học như họ, rất nhiều đều vì sợ chịu sự trừng phạt ngũ tệ tam khuyết, căn bản sẽ không tìm bạn đời. Bởi vì sợ nửa còn lại và con cái cũng sẽ bị liên lụy. Bình thường họ sẽ ra ngoài nhận đồ đệ, truyền thừa những gì đã học. Giống như Hành Vân đạo trưởng đều nhận đồ đệ ở bên ngoài, cả đời không kết hôn. Mà Kỷ sư phụ từng kết hôn, nhưng lại không bảo vệ được vợ con.
Nếu hai người đều là người trong huyền học, tương đối mà nói sẽ đỡ hơn. Ít nhất hai người có tiếng nói chung, có thể cùng tu luyện, có khó khăn cùng nhau giải quyết…Nhưng bởi vì bây giờ môn phái huyền học ít, người tu hành ít, người trong huyền học kết thành vợ chồng vô cùng ít.
Sống cùng? Là ý kết hôn sao? Dùng phương thức như vậy chăm sóc sư muội cả đời. Nhiễm Hàn nghĩ: Nếu sư muội nguyện ý, chắc chắn anh đồng ý. Bởi vì anh căn bản không thể sống cùng với nữ giới khác, cũng chỉ có sư muội mới có thể khiến anh coi là người trong nhà mà đối đãi.
Nhiễm Hàn đảm bảo với Kỷ sư phụ: “Sư thúc, mặc kệ sau này như thế nào, con đảm bảo sẽ đối xử tốt với sư muội cả đời.”
Kỷ sư phụ nói: “Thằng nhóc ngốc, ta tin lời của con. Nhưng nếu sư muội con kết hôn, có bạn đời khác thì không tiện để con đối tốt với nó.”
Kỷ sư phụ có thế nào cũng là người từng trải trong tình cảm, ông ấy biết giữa hai vợ chồng không thể chen vào một người, nếu không không tài nào sống cùng được.
“Sẽ như vậy sao?” Nhiễm Hàn không có kinh nghiệm tình cảm, căn bản không hiểu, không nghĩ tới điểm này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ấy không biết nếu sư muội kết hôn, thật sự không tiện để anh ấy làm gì nhiều, nếu không dễ dẫn tới hiểu lầm.
Kỷ sư phụ nói với sư điệt còn chưa thấu tỏ: “Con nghĩ xem, nếu con và sư muội kết hôn, còn có đàn ông đối xử rất tốt với sư muội con, con chấp nhận không?”
Nhiễm Hàn vô thức lắc đầu, thế thì chắc chắn không được. Có anh đối xử tốt với sư muội là được rồi, đàn ông khác đứng sang một bên.
Kỷ sư phụ dẫn dắt sư điệt ngốc: “Cho nên nếu con muốn mãi đối tốt với sư muội con, còn muốn chăm sóc nó cả đời, tốt nhất là theo đuổi được nó. Nếu không sau này con muốn chăm sóc con bé cũng không có cơ hội.”
Nhiễm Hàn vẫn chưa thông suốt chỉ nghĩ tới: Không có cơ hội chăm sóc sư muội, làm sao báo đáp sư muội, không được, anh ấy còn muốn đối tốt với sư muội cả đời.
Nhiễm Hàn lập tức quyết định, nghe lời sư thúc theo đuổi sư muội. Nhưng anh ngại thỉnh giáo sư thúc làm sao theo đuổi sư muội, chỉ đành giấu trong lòng, định tìm sư muội nói chuyện trước rồi tính. Nếu sư muội đồng ý để anh theo đuổi, vậy anh sẽ hành động; nếu sư muội không đồng ý, anh sẽ không cưỡng cầu, dù sao thì anh không muốn làm khó sư muội. Như thế sau này anh muốn đối tốt với sư muội thì phải nghĩ cách khác.
Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ thấy Nhiễm Hàn rơi vào trầm tư, nhìn nhau cười, cảm thấy ghép hai đồ đệ thành đôi có hi vọng. Vốn dĩ họ muốn tới cho hai người đính hôn, nếu hai người vẫn chưa bắt đầu thì tác hợp trước cũng được, sau này luôn có cơ hội cho họ đính hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-288.html.]
Kỷ sư phụ đánh ngắt mạch suy tư của sư điệt, nói: “Ta và sư phụ con đều tới rồi, con gọi điện thoại cho Diệp Hoan, bảo con bé tới đây ăn cơm.”
Bây giờ Diệp Hoan còn đang đi học, chắc chắn không thể ngày nào cũng gặp mặt Nhiễm Hàn, gọi cô tới ăn cơm cũng có thể tác hợp hai người.
Nhiễm Hàn hỏi trước: “Sư phụ, hôm nay chúng ta ăn ở nhà hay là ăn ở bên ngoài?”
Trong nhà có nguyên liệu nhưng bây giờ nấu có hơi phiền phức. Hơn nữa sư phụ và sư thúc vừa tới, nên chiêu đãi họ thật chu đáo.
Hành Vân đạo trưởng không thích quản những chuyện vặt vãnh này, Kỷ sư phụ nói: “Nguyên liệu trong nhà đủ ăn thì ở nhà nấu ăn; nếu không đủ thì ra ngoài ăn.”
Nhiễm Hàn kiến nghị: “Sư thúc, hay là tối nay ra ngoài ăn? Con gọi điện thoại cho sư muội ngay, xem em ấy ở đâu, đi đón em ấy tới cùng ăn cơm.”
Thế này được, sư điệt cũng rất thượng đạo. Kỷ sư phụ hài lòng gật đầu: “Con đi đón sư muội con đi, thương lượng xem ăn ở đâu rồi quay về đón chúng ta.”
Các đồ đệ biết khẩu vị của hai vị sư phụ, để đồ đệ quyết định nhà hàng là được. Về mặt ăn uống, Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng đều thích làm chưởng quầy vung tay.
Nhiễm Hàn: “Vậy con đi đón sư muội trước.”
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Diệp Hoan: “Sư muội, em ở đâu?”
Diệp Hoan vừa từ trường ra, vừa nãy cô ở trường học thêm một chút, bây giờ đang trên đường về nhà.
“Sư huynh, em đang về nhà, sắp tới cổng trường rồi. Chuyện gì vậy?” Diệp Hoan: Không phải là sư huynh lại muốn tặng quà cho cô chứ, đừng có là đồ vật quý trọng, sư huynh tặng quá nhiều, cô nhận cũng khó.
Nhiễm Hàn: “Sư phụ và sư thúc tới rồi, muốn gọi em tới ăn bữa cơm.”
Diệp Hoan kinh hỉ: “Sư phụ và sư bá tới rồi? Vậy em lập tức tới ăn cơm cùng họ.”
Đối với Diệp Hoan, đây đúng thật là tin tốt. Lần trước hai vị sư phụ giúp đỡ, chưa cảm ơn họ đã đi rồi, khiến Diệp Hoan rất tiếc nuối. Lần này sư phụ và sư bá tới, nhất định phải chiêu đãi họ đàng hoàng, mời họ ăn bữa cơm trước.