Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 277

Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:04
Lượt xem: 113

Nhiễm Hàn nghiêm chỉnh giải thích: “Nhân sâm là trước đây anh giúp người khác, người khác tặng anh. Chẳng qua là nhân sâm vài chục năm, không đáng gì.”

Không đáng gì? Diệp Hoan nghe sư huynh nói, căn bản không biết nên phản bác lại thế nào. Kiếp trước, cô thân là người bình thường, căn bản chưa từng thấy nhân sâm chân chính, được không?

Diệp Hoan chỉ đành nói: “Sư huynh, anh không cho em khách sáo với anh, sau này anh cũng đừng khách sáo với em. Lần sau tới nhà em ăn cơm, anh tùy ý mua chút trái cây hoặc mang hai chai rượu là được, đừng tặng món quà như nhân sâm, ba mẹ em đều không biết nên đáp lễ thế nào.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, anh nhớ rồi.”

Diệp Hoan nghe vậy, cảm thấy có lẽ sư huynh chưa từng qua lại với gia đình bình thường, tặng nhầm quà. Nhưng không sao, sau này có cơ hội, cô tặng sư huynh nhân sâm tốt hơn, có thể để sư huynh dùng để luyện dược.

Diệp Hoan vẫn chưa tìm được cơ hội, nên làm sao nhắc tới chuyện Không Gian La Bàn nhận chủ có thể giải quyết sát khí trên người anh ấy. Còn chưa đợi cô tìm được cơ hội, sư huynh lại xảy ra chuyện rồi.

*

Diệp Hoan nhận được điện thoại do Liễu Nguyên gọi tới, giọng nói anh ta mang theo lo lắng nói: “Diệp Hoan sư muội, Nhiễm Hàn sư huynh bị nhốt vào một nơi, cả tuần chưa ra được, anh muốn gọi điện thoại hỏi em thử, có cần nói cho sư bá em biết không?”

Sư huynh bị nhốt? Diệp Hoan vội hỏi: “Sư huynh bị nhốt ở đâu, các anh có phái người đi tìm anh ấy không?”

“Một khu nghĩa địa tỉnh Z. Đương nhiên bộ phận đã phái người tìm kiếm, còn phái một lão tiền bối có kinh nghiệm tới tìm, nhưng vẫn không tìm được. Dù sao thì tình huống bên này hơi phức tạp, sư muội, em xem có cần nói với trưởng bối sư môn em một tiếng, để họ tới giúp không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-277.html.]

Diệp Hoan lập tức nói: “Đừng kinh động tới sư phụ và sư bá trước, để em tới xem thử rồi tính. Liễu Nguyên sư huynh, anh mau cho em biết địa chỉ cụ thể.”

Diệp Hoan cho rằng nếu lão tiền bối trong miệng Liễu Nguyên cũng không tìm được sư huynh, sư phụ và sư bá tới cũng chưa chắc hữu dụng, khiến hai người lo lắng thêm. Ngược lại là cô, bởi vì có không gian, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng không sợ. Nếu sư huynh thật sự gặp phải nguy hiểm, nói không chừng cô còn có thể dựa vào không gian cứu anh ấy.

“Núi X huyện X tỉnh Z. Em tới thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.” Liễu Nguyên khựng lại một chút, lại nói: “Cũng không biết rốt cuộc Nhiễm Hàn sư huynh như thế nào, may mà trong nhẫn trữ vật của anh ấy có thức ăn và nước, nếu không có nguy hiểm tới tính mạng, tạm thời không đói cũng không khát được.”

Họ ra ngoài làm việc đã có kinh nghiệm, thường đến nơi vắng bóng người, ngay cả thức ăn và nước cũng không có chỗ mua. Cho nên trước khi đi chuẩn bị thêm thức ăn và nước là điều bắt buộc.

Diệp Hoan cúp điện thoại, lập tức chạy đi gặp cố vấn học tập xin nghỉ. Nhưng cố vấn hỏi Diệp Hoan có chuyện gì, Diệp Hoan chỉ nói người thân gặp chút phiền phức, không muốn giải thích quá nhiều, cô phải đi giải quyết giúp. Cố vấn học tập vì an toàn của sinh viên, Diệp Hoan không nói rõ không phê duyệt. Diệp Hoan hết cách, chỉ đành đi tìm ba giúp.

Diệp Hoan sợ ba không cho cô đi, chỉ đành nói dối thiện ý: “Ba, sư huynh con tới nhờ con giúp, qua mấy ngày sẽ về, còn bài học bỏ dở, đợi con về có thể bù.”

Lục Vân Triết cũng không phải người dễ gạt, ông ấy hỏi: “Sư huynh con nhờ con giúp gì?”

Diệp Hoan đã nghĩ xong cách ứng đối: “Sư huynh biết con có một pháp khí nhận chủ, có thể hấp thu sát khí nhanh chóng. Anh ấy muốn nhờ con tới dùng pháp khí hấp thu sát khí giúp anh ấy, sẽ không có nguy hiểm. Nếu không phải pháp khí nhận chủ người khác không thể sử dụng, con đã cho sư huynh mượn pháp khí dùng rồi. Ba, con cần phải đi một chuyến, sẽ về nhanh thôi. Sư huynh giúp đỡ con nhiều như thế, anh ấy gặp phiền phức, con không giúp anh ấy, trong lòng không thoải mái.”

Được thôi, câu nói cuối cùng đã đả động Lục Vân Triết. Ông ấy nhớ lại lúc tìm vợ, Nhiễm Hàn và sư phụ anh ấy đều giúp đỡ, bây giờ ông ấy thật sự không thể từ chối.

“Vậy con đi đi, nhất định phải chú ý an toàn của mình.” Lục Vân Triết đồng ý, sau đó lại bắt đầu lo lắng con gái đi đâu, cần ngồi xe gì đi.

Diệp Hoan lựa chọn lộ trình nhanh nhất, nói: “Con ngồi máy bay tới thành phố Y, tới thành phố Y ngồi xe ô tô là có thể tới nơi.”

Loading...