Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:52:15
Lượt xem: 136
Trên ngọn núi phía xa lượn lờ mây mù, giống như tiên cảnh, phong cảnh tú lệ. Sự thay đổi đường đột này thực sự khiến Diệp Hoan ngây ngốc, cô lập tức chạy tới dưới chân núi xem, kết quả không gặp phải bất cứ chướng ngại vật nào, thoắt cái đi vào trong phạm vi rừng núi.
Diệp Hoan nhìn ngọn núi lượn lờ mây mù, suy nghĩ sao không gian lại đột nhiên thăng cấp? Lẽ nào là vì hôm nay La Bàn hấp thu sát khí nên mới thăng cấp sao?
Nhưng vì sao trước đây chủ nhân của La Bàn lại không để lại chút gợi ý nào? Nếu không phải cô trùng hợp giúp đỡ sư huynh, cơ hội dùng La Bàn hấp thu sát khí rất ít, nói không chừng cả đời này Không Gian La Bàn đều sẽ không thăng cấp.
Diệp Hoan nghĩ ngợi, cảm thấy chủ nhân đời trước quá tùy hứng, mới không để lại nhiều thứ hữu dụng hơn.
Dưới dãy núi xinh đẹp có một bậc thang uốn lượn quanh co thẳng lên tới núi, Diệp Hoan tò mò thuận theo bậc thang đi lên, cho tới khi đi tới một tiểu lầu xa hoa lộng lẫy, tinh xảo tao nhã, thật sự rất giống tú lâu mà khuê tú cổ đại sống.
Nhưng sau khi vào, Diệp Hoan phát hiện đây không phải tú lâu, có lẽ là nơi mà chủ nhân đời trước từng sống. Bởi vì trong chính đường đang treo một bức chân dung tiên tư bất phàm, rõ ràng là một nam đạo sĩ, sau lưng ông ấy là một bức tranh Âm Dương Thái Cực to lớn. Đạo sĩ chân giẫm từng đám mây, tựa như muốn cưỡi mây đạp gió bay đi.
Diệp Hoan đoán có lẽ đây là chân dung của chủ nhân đời trước, Không Gian La Bàn nhận cô làm chủ, cô cũng nhận ân huệ của chủ nhân đời trước, dứt khoát quỳ xuống dập đầu bày tỏ cảm ơn.
Đợi Diệp Hoan dập đầu xong, chỉ thấy trước mặt cô xuất hiện một hộp gỗ tỏa ra mùi thơm. Diệp Hoan đứng lên, tò mò mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong có một phong thư.
Ý đại khái trong thư là: Đạo sĩ họ Diệp, cơ duyên trùng hợp có được Không Gian La Bàn này, sau đó thành tựu đại đạo. Lúc còn trẻ ông ấy từng nhận đồ đệ, sáng lập môn phái, sau đó bởi vì mê đắm tu luyện, giao chuyện môn phái cho đồ đệ xử lý. Sau này ông ấy một lòng theo đuổi trường sinh đại đạo, đến rất nhiều nơi tìm kiếm cảm ngộ, đạo pháp, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại thiên đạo được, đi tới điểm cuối của sinh mệnh.
Diệp đạo trưởng thật sự là một người tiêu sái lại tùy hứng, nói mở môn phái liền mở, nói ném môn phái cho đồ đệ quản liền ném cho đồ đệ, chưa từng quan tâm tới vật ngoài thân. Ông ấy một đời không tìm bạn đời, dồn hết tinh lực lên việc truy cầu đại đạo, ông ấy sống tới tận hơn năm trăm tuổi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-271.html.]
Diệp đạo trưởng nói, ông ấy đoán được người tiếp nhận truyền thừa tiếp theo là một đứa trẻ, sợ đứa trẻ tiếp nhận quá nhiều truyền thừa đổi tâm tính, chỉ để truyền thừa quan trọng ở bên ngoài (không gian nhỏ mà Diệp Hoan có được lúc trước), sau đó ông ấy dùng trận pháp phong ấn dãy núi lại. Bởi vì ông ấy đã sớm biết La Bàn biết hấp thu sát khí, tà khí,…cho nên chỉ cần La Bàn hấp thu đủ sát khí thì có thể mở ra trận pháp phong ấn.
Trong căn phòng này để lại không ít điển tịch đủ loại, phần lớn đều có liên quan tới huyền học, cũng có ghi chép do ông ấy viết lại sau khi du lịch, người sau như Diệp Hoan đều có thể đọc. Bên trong còn để lại cách sử dụng không gian, có lẽ là thứ Diệp Hoan cần nhất.
Cuối cùng ông ấy chỉ căn dặn Diệp Hoan đừng làm điều ác, nếu không sẽ bị trời phạt, không còn gì khác.
Sau khi Diệp Hoan đọc thư xong, lại dập đầu với đạo trưởng, định sau này gọi Diệp đạo trưởng là lão tổ.
Diệp Hoan nhìn chân dung của lão tổ suy nghĩ: “Bức thư này viết đầu hổ đuôi rắn, rất đơn giản, tin tức để lại thật sự không nhiều.
Sau đó Diệp Hoan hậu tri hậu giác: May mà trong không gian không xuất hiện người hoặc vật kỳ quái, không dọa tới mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nhìn chính sảnh sáng sủa, không bám chút bụi, không cần cô quét dọn vệ sinh. Cô định tới phòng khác tìm sách đọc, xem có thể tìm được cách giúp sư huynh không. Không phải sư tổ đã nói bên trong có một số sách bàng môn tà đạo sao, có lẽ bên trong có cách mà sư huynh cần?
Diệp Hoan đẩy nhẹ, mở cửa phòng bên, nhìn thấy rất nhiều sách xếp trong rương, từng rương từng rương, Diệp Hoan nhìn thấy thậm chí còn có cả hòm sách thẻ tre, đều là chữ cổ. Sau đó cô đẩy cửa phòng khác, nhìn thấy vẫn là từng rương sách hoàn thiện, không biết bao nhiêu căn phòng chất đầy sách.
May mà Diệp Hoan từng theo sư phụ học chữ cổ, không làm khó được cô. Nếu không cho dù cô nhìn thấy số sách này, lại không biết chữ, há không phải là uổng phí sao.
Thế là Diệp Hoan tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống, đọc sách trong căn phòng này, một lòng tìm kiếm cách giải quyết thiên sát cô tinh. Hết cách, sách quá nhiều, cô tìm cách từ trong số sách này, không khác gì mò kim đáy biển, cho nên nhanh đọc thôi.