Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:18
Lượt xem: 135
Sau khi gia đình Diệp Hoan về tới thành phố S, Lục Vân Triết để vợ và con gái ở nhà, mới đưa xe cho Chu Văn Bác. Ông ấy còn nói với Chu Văn Bác, có thể ngày mai hoặc ngày kia phải về Bắc Kinh, tạm thời sẽ không tới đây nữa.
Chu Văn Bác: “Vốn dĩ còn muốn mời gia đình cậu ăn bữa cơm, nếu các cậu đi rồi, cơm này không ăn được nữa.”
Lục Vân Triết cười nói: “Khương Nhã vẫn chưa khỏi hẳn, đợi cô ấy khỏi, có cơ hội sẽ để cậu mời.”
“Được thôi, sau khi tìm được vợ con, cậu cũng có tâm tình đùa với tôi rồi.”
Lục Vân Triết cong môi thừa nhận: “Bây giờ không phải tâm trạng của tôi tốt sao, đương nhiên biết đùa rồi.”
Sau khi Lục Vân Triết tạm biệt bạn tốt về nhà, nhắc chuyện về Bắc Kinh.
“Ba, chúng ta phải mua vé tàu trước chứ?”
Lục Vân Triết sợ ngồi máy bay ảnh hưởng tới vợ, cân nhắc chu toàn: “Đặt vé giường mềm đi, ba sợ bây giờ mẹ con ngồi máy bay không tiện.”
Diệp Hoan nói: “Vậy thì mua vé giường mềm, đợi lát nữa con đi mua, chúng ta thu dọn một chút, về Bắc Kinh sớm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nói sắp về Bắc Kinh với bà bà, bà bà không có chút ý kiến nào.
Bà bà cười nói: “Không ngờ cuộc đời bà còn có ngày đến Bắc Kinh, đây đều là nhờ phúc của mọi người!”
Bởi vì trong hai ngày bà bà tới đây, ăn ngon mặc đẹp, còn có người nói chuyện với bà ấy, tốt hơn sống ở quê, bà ấy mãn nguyện, không ngờ về già còn có thể hưởng phúc. Ngoài ăn uống ở nhà Diệp Hoan, bà bà khá tự giác, không gây phiền phức cho họ. Bà bà nói với Diệp Hoan rồi, đợi sau này khi bà ấy già không thể làm gì được nữa, bà ấy sẽ về quê. Bởi vì người già coi trọng lá rụng về cội, bà bà cũng mang tâm lý này. Nhân lúc bà ấy còn có thể hoạt động, cùng gia đình Diệp Hoan dạo quanh khắp nơi, hưởng phúc vài năm, đời này coi như không uổng phí!
Lục Vân Triết bảo con gái ở nhà trông vợ, ông ấy đến ga tàu đặt vé, đặt vé tàu hơn mười một giờ tối nay. Trên đường về, ông ấy mua chút trái cây, chuẩn bị mang ăn trên đường. Thực ra đợi lên xe vừa hay đến nửa đêm, cũng không ăn được bao nhiêu trái cây, mang theo cho có vậy thôi.
Diệp Hoan thấy ba mua vé tàu tối nay, lập tức thu xếp đồ với bà bà. Đồ họ cần mang không nhiều, cũng chỉ có vài bộ quần áo và một số trái cây điểm tâm mà thôi. Còn chăn đệm mới mua gì đó, Diệp Hoan định cất, rồi dùng bùa, có thể bảo quản được một khoảng thời gian. Dù sao thì tết cô vẫn về, Lục Vân Triết giao một chiếc chìa khóa cho con gái, cô có thể về mọi lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-247.html.]
Diệp Hoan biết sư phụ, sư bá đã sớm về đạo quán, sư huynh cũng về Bắc Kinh sớm. Lần này họ vì cô chạy trước chạy sau, cô đều không tiễn họ được. Diệp Hoan nghĩ đợi được nghỉ có thời gian, cô nhất định sẽ đi thăm sư phụ và sư bá.
Hơn mười một giờ đêm, bốn người ngồi lên taxi tới ga tàu. Ngoài bà bà lần đầu tiên ngồi tàu lửa mang theo lòng tò mò, Khương Nhã cũng cảm thấy mới lạ.
“Ga tàu bây giờ xây dựng tốt thật, tốt hơn trước đây nhiều.” Khương Nhã nói là so với mười bảy, mười tám năm trước.
Diệp Hoan: “Mẹ, bây giờ tốc độ tàu lửa cũng được nâng cao, sáng mai chúng ta có thể tới Bắc Kinh rồi.”
Khương Nhã cười nói với con gái: “Cũng may các con đuổi kịp thời đại tốt, tốt hơn khi ba mẹ còn trẻ.”
Sau một đêm, họ đã tới Bắc Kinh. Sau khi tới nơi, Lục Vân Triết mới mở nguồn điện thoại, có thể vì là sáng sớm, không có ai lập tức gọi điện thoại cho ông ấy.
Lục Vân Triết đưa vợ tới căn nhà ở Bắc Kinh của họ: “Nhìn xem, đây là nhà mới anh bố trí cho em và Hoan Hoan, thực ra anh cũng không tốn sức mấy, chỉ dựa theo gia cụ thịnh hành lúc trước thiết kế bố trí, nếu em không thích thì hôm khác chúng ta đổi.”
Khương Nhã cười nói: “Thế này rất tốt, không khác mấy với căn nhà ở thành phố S của chúng ta.”
Diệp Hoan sắp xếp một gian phòng cho bà bà, mẹ ruột thì không cần cô lo, bởi vì chắc chắn ba sẽ đích thân phụ trách chăm sóc vợ.
Khương Nhã sợ chậm trễ con gái đi học, đợi Diệp Hoan làm xong, bà ấy nói: “Thực ra bây giờ mẹ không sao, Hoan Hoan, đợi chiều con đi học đi.”
Diệp Hoan: “Mẹ, con sợ mẹ lại không khỏe.”
“Không sao, mẹ cũng không phải có vấn đề lớn gì, chỉ cần ba con trông mẹ không cho mẹ ra ngoài là được, con không cần lo lắng. Ngoan, con còn phải đi học, không thể vì mẹ lỡ dở việc học của con. Hơn nữa bây giờ tình trạng của mẹ không còn nghiêm trọng như thế nữa.” Khương Nhã vì trấn an con gái, lấy ra mấy lý do.
Quả thật Khương Nhã khỏe nhanh, đại khái là vì Diệp Hoan đã lén lút cho bà ấy dùng Thái Cực Châu.
Diệp Hoan nhanh trí nói: “Mẹ, chi bằng con giao công pháp cho mẹ tu luyện, nếu mẹ tu luyện công pháp của con, nói không chừng sẽ khỏe nhanh hơn.”