Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 243

Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:12
Lượt xem: 132

Lý Vệ Hoa nói: “Mọi người đừng khách sáo! Cũng là bản thân Hoan Hoan giỏi giang, từ nhỏ không khiến chúng tôi bận tâm gì, học cũng giỏi, còn biết chăm sóc Đông Đông và Nam Nam…”

Ba người ngồi xuống nói chuyện của Diệp Hoan, Diệp Trường Vinh xách thùng tương về, lại nói chuyện khách sáo một phen.

Lý Vệ Hoa bắt đầu bận rộn bưng món lên, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói. Diệp Hoan vội giúp đỡ, Khương Nhã cũng muốn giúp, Diệp Hoan không cho, sợ cơ thể bà ấy dễ mệt.

Trước đây phần lớn thời gian Khương Nhã đều bị nhốt trong nhà, thời gian nằm trên giường khá dài, chắc chắn thể lực không được tốt. Nếu không phải mỗi lần Diệp Hoan lén lút dùng một viên Thái Cực Châu khởi tử hồi sinh cho mẹ ruột, chắc chắn Khương Nhã không thể đi lại nhanh như vậy, còn có thể đi đường xa.

Dù sao thì Diệp Hoan có đồ tốt, hận không thể dùng hết cho mẹ ruột, mong bà ấy sớm ngày khỏe lại. Lúc đầu cô nhìn thấy hồn phách của mẹ ruột bị giam lỏng trong bình thủy tinh, luôn lặp lại không biết tung tích của bảo bối, cảnh đó khiến Diệp Hoan sợ hãi.

Diệp Hoan cho rằng tuy bà ấy không nuôi dưỡng cô nhưng lại vì cô mà hi sinh rất nhiều. Điều này khiến tình cảm của Diệp Hoan đối với mẹ ruột nhiệt liệt lại nhanh chóng, thậm chí vượt trên cả người ba đã tiếp xúc nhiều ngày. Cho nên Diệp Hoan có thứ gì ngon, đều lén lút cho mẹ dùng.

Đương nhiên Diệp Hoan không quên ba. Nhưng Diệp Hoan không cho ba dùng Thái Cực Châu, bởi vì hiện giờ Lục Vân Triết vốn không cần.

Đối với người bình thường mà nói, tác dụng của Thái Cực Châu quá lớn, có lẽ có thể khiến người ta tóc bạc hóa đen, tinh thần hăng hái trong một đêm…Diệp Hoan sợ người khác nhìn ra khác lạ, định từ từ bồi bổ sức khỏe giúp ba ruột.

Diệp Hoan cũng không quên ba mẹ nuôi lớn cô, còn có sư phụ dạy dỗ cô, dù sao thì chỉ cần có cơ hội, Diệp Hoan luôn nghĩ cách báo đáp họ.

Bây giờ Diệp Hoan cảm thấy cô vô cùng may mắn, chẳng những có một cặp ba mẹ nuôi coi cô như con ruột, còn có hai em trai hiểu chuyện nghe lời; cô còn tìm được ba mẹ ruột vô cùng yêu thương cô; còn có sư phụ, sư bá, sư huynh, thậm chí là Chiến Thần…

Diệp Hoan nghĩ tới tất cả những người đối tốt với cô, cô may mắn nghĩ nếu có cơ hội sẽ hồi báo họ, hi vọng họ đều có thể hạnh phúc.

Hai cặp ba mẹ ngồi xuống đối mặt nhau nói chuyện, hầu như là nhắc tới Diệp Hoan, còn có Diệp Đông và Diệp Nam. Nhắc tới các con, ba mẹ luôn có chủ đề không nói hết.

Mấy người đang nói chuyện, chuông điện thoại trong nhà vang lên, Diệp Hoan vội vàng đi nghe điện thoại, hóa ra là cậu Lý Vệ Quốc gọi tới.

“Cậu, có việc gì ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-243.html.]

“Là Hoan Hoan à, sao cháu lại ở nhà?” Lý Vệ Quốc cảm thấy lạ, tuy hôm nay là thứ bảy nhưng Hoan Hoan không nên ở nhà. Bắc Kinh cách quê nhà xa như vậy, chỉ với hai ngày cuối tuần không thấm vào đâu, sao Hoan Hoan lại về nhà?

“Có chút chuyện nên cháu về. Cậu, cậu tìm ai ạ?”

“Cậu tìm ba cháu.”

Đợi Diệp Trường Vinh nghe điện thoại của anh mới biết anh hỏi ông ấy chút việc giúp người khác, đợi hai người nói xong. Lý Vệ Quốc hỏi: “Trường Vinh, sao Hoan Hoan lại về?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Diệp Trường Vinh không trả lời, ông nghĩ nói trong điện thoại không rõ ràng, dứt khoát nói với anh: “Trong nhà có khách, anh tới tiếp khách giúp em, anh tới là biết ngay.”

Điều này khơi dậy lòng tò mò của Lý Vệ Quốc, ông ấy lập tức đồng ý: “Được, anh tới ngay.”

Diệp Trường Vinh vẫn chưa giải thích với họ hàng trong nhà rằng Diệp Hoan không phải con ruột, chủ yếu là ông thật sự không tiện đột nhiên mở miệng giải thích. Nhưng chuyện tới hôm nay, giấu cũng không giấu được nữa. Ông chủ động gọi anh vợ tới, đồng nghĩa với chọc thủng cửa sổ giấy, tới lúc đó không cần ông nói, họ hàng sẽ biết.

Hai nhà cách nhau không xa, cộng thêm Lý Vệ Quốc cưỡi xe đạp tới, chưa được mấy phút đã tới cổng nhà. Ài, thế mà lại lái xe tới, xem ra khách hôm nay rất không bình thường.

Đương nhiên không bình thường, đợi Lý Vệ Quốc nhìn thấy Khương Nhã, thấy dung mạo của bà ấy và cháu gái cực kỳ giống, tựa như hiểu ra gì đó, lại tựa như không hiểu.

Lý Vệ Quốc khách sáo gật đầu với Lục Vân Triết và Khương Nhã, kéo em rể ra ngoài cửa hỏi: “Chuyện gì vậy, hai vợ chồng này là ai, sao người phụ nữ đó lại giống Hoan Hoan như thế?”

Diệp Trường Vinh đưa cho anh vợ một điếu thuốc, còn móc diêm từ trong túi ra châm thuốc cho ông ấy, Lý Vệ Quốc sốt ruột tới sắp bốc khói: “Đừng lề mề nữa, mau nói anh nghe là chuyện gì?”

Diệp Trường Vinh hút một hơi thuốc, mới nói với anh vợ: “Thực ra Hoan Hoan không phải con ruột của em và Vệ Hoa, con bé được em nhặt về, ở ngay đây.”

Diệp Trường Vinh chỉ trước bậc cửa, lại nói: “Hôm Vệ Hoa sinh con, em vừa đẩy cửa đã nghe thấy tiếng khóc của con nít, sau đó nhặt được Hoan Hoan…Sau này em sợ ồn ào ra, khiến kẻ thù mà mẹ ruột Diệp Hoan nói tìm tới, em và Vệ Hoa liền báo rằng con bé là con ruột của chúng em.”

Lý Vệ Quốc: Chẳng trách sau khi Hoan Hoan lớn lên, không giống em rể, cũng không giống em gái. Hóa ra là như vậy.

Loading...