Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:25
Lượt xem: 134
Khương Nhã thương lượng với chồng: “Nếu chúng ta đã nhận Hoan Hoan, nên cảm ơn anh chị nhà họ Diệp đàng hoàng, nếu không có họ phí tâm, Hoan Hoan của chúng ta cũng không thể sống như người bình thường.”
“Ừm, anh đã sớm muốn cảm ơn ba mẹ nuôi của Hoan Hoan đàng hoàng rồi, chỉ là cách xa, anh mới không tới ngay được, bây giờ vừa hay có thời gian, chi bằng chúng ta đi cảm ơn họ.”
Diệp Hoan: “Bình thường ba mẹ đều bận đi làm, cũng không biết có ở nhà không. Nhưng ngày mai vừa hay là cuối tuần, có lẽ họ đều sẽ ở nhà, con có thể gọi điện thoại trước cho họ hỏi thử.”
Diệp Hoan vẫn gọi ba mẹ Diệp nuôi lớn cô là ba mẹ, cũng gọi ba mẹ ruột là ba mẹ. Dù sao thì xưng hô hơi loạn nhưng tình huống đặc biệt, chỉ có thể gọi như vậy đã.
Lục Vân Triết nói: “Được, con gọi điện thoại liên lạc với họ trước, xem họ có thời gian không.”
Diệp Hoan gọi điện thoại cho Diệp Trường Vinh, rất nhanh đã được bắt máy.
“Là Hoan Hoan à, con gọi điện thoại có chuyện gì sao? Bên ba ruột con như thế nào, đã gặp mặt người thân khác chưa, họ đối xử tốt với con không?” Diệp Trường Vinh cũng lo lắng cho Diệp Hoan, lo cô sống chung với người thân vừa nhận có vui vẻ hay không, người ta có thích cô không.
Diệp Trường Vinh suy nghĩ: Hoan Hoan đã nhận ba ruột rồi, nói không chừng bây giờ đã nhận ông bà nội, cô chú. Mà Hoan Hoan không phải người lớn lên ở nhà họ Lục, bây giờ nhận nhau với người nhà họ Lục, hai bên không có bao nhiêu tình cảm làm nền tảng, nói không chừng Hoan Hoan còn chịu ấm ức.
Nhưng Hoan Hoan tốt xấu cũng là cô gái do hai vợ chồng họ nuôi lớn, tới nhà người khác chịu ấm ức, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa cũng không vui. Nhưng họ sợ nói nhiều với Hoan Hoan khiến cô nghĩ nhiều. Thực ra họ rất muốn nói với Hoan Hoan: Nếu ở bên chỗ ba ruột con chịu ấm ức thì đừng tới nữa, dù sao con cũng đã lớn, có họ hay không đều như nhau…
Loại lời này hai vợ chồng họ cũng chỉ nghĩ mà thôi, không tiện nói ra. Nếu ngày nào đó Diệp Hoan thật sự chịu ấm ức nặng nề ở nhà họ Lục, chắc chắn Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa sẽ không cố kỵ quá nhiều, cho dù người khác nghĩ nhiều, họ cũng sẽ nói những lời nên nói.
Diệp Hoan cười chào ba, sau đó nói cho ba nguyên nhân cô gọi điện.
Diệp Trường Vinh nghe đã tìm được mẹ ruột của Hoan Hoan, còn muốn tới nhà, chắc chắn ông ấy muốn gặp người phụ nữ mà mình đã tò mò mười mấy năm: “Ngày mai mọi người tới nhà đi, ba và mẹ con nấu cơm đợi mọi người.”
“Vâng, vậy ngày mai bọn con tới.”
“Hoan Hoan, nếu đã tìm được mẹ ruột con, vẫn nên sớm quay về đi học. Không thể ảnh hưởng việc học, ảnh hưởng tương lai của mình…” Diệp Trường Vinh bỗng nhớ tới con gái là xin nghỉ trở về, thế là vội vàng dặn dò hai câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-240.html.]
“Vâng, đều nghe lời ba, ngày mai bọn con quay về gặp mặt ba mẹ rồi về Bắc Kinh.”
“Được, ba và mẹ ở nhà đợi mọi người.”
Sau khi hai ba con hẹn xong, Diệp Hoan nói với ba mẹ ruột, ngày mai có thể về trấn Phượng Hoàng gặp mặt.
Lục Vân Triết: “Vậy chúng ta phải mua chút quà đến, cảm ơn anh Diệp và chị dâu.”
Khương Nhã không tiện ra ngoài, huống hồ cũng rất lâu chưa ra ngoài, bèn hỏi: “Nên tặng nhiều một chút, không biết bây giờ lưu hành tặng quà gì?”
Diệp Hoan: “Ba, mẹ, ơn dưỡng dục của ba mẹ nuôi con sẽ tự báo đáp.”
Lục Vân Triết nói: “Con báo đáp ơn dưỡng dục của con, ba mẹ báo đáp ân tình họ nuôi con gái giúp ba mẹ. Không giống nhau.”
Ông ấy không hề phản đối Diệp Hoan hiếu thuận với hai vợ chồng nhà họ Diệp. Tuy người ta là ba mẹ nuôi nhưng quả thực có ơn dưỡng dục con gái, hiếu thuận họ là điều nên làm. Lục Vân Triết mong đợi: Nếu kể từ bây giờ ông ấy và vợ bù đắp cho con gái, sau này họ già rồi, con gái cũng có thể hiếu thuận với ông ấy và vợ, vậy thì càng tốt.
Diệp Hoan ở nhà chăm sóc mẹ, Lục Vân Triết tới trung tâm thương mại mua quà, kết quả ông ấy đã mua thuốc rượu kẹo trà và sữa bột về. Đương nhiên ông ấy chọn mua thứ đắt nhất tốt nhất ở trung tâm thương mại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan cạn lời nhìn sữa bột ba mua, dở khóc dở cười hỏi: “Ba, ba mua sữa bột làm gì? Trong nhà cũng không có con nít.”
Lục Vân Triết: “Không phải sữa bột có dinh dưỡng sao, ba mua sữa bột cho người lớn tuổi uống, cầm về cho ba mẹ con tặng người già cũng được.”
Được thôi, coi như cô không hỏi. Diệp Hoan lẩm bẩm một câu: Không biết ông bà nội và ông bà ngoại có thích uống sữa bột không.
Diệp Hoan nhìn sữa bột, rượu Mao Đài, trà Ô Long ba mua, đều không phải đồ rẻ, linh ta linh tinh cộng lại cũng hơn một nghìn tệ. Đồ thật sự không ít, chỉ là không thực dụng lắm.
Nếu để Diệp Hoan chọn, cô sẽ tiêu tiền mua quần áo và mua trang sức vàng tặng ba mẹ, thực tế, ít nhất họ dùng được. Những thứ do ba ruột cô mua về, đoán chừng ba Diệp không nỡ dùng một mình, chắc chắn sẽ chia cho người thân trong nhà.
Mặc kệ như thế nào, đây là chút tâm ý của ba mẹ ruột. Diệp Hoan chỉ đành nhìn là được.