Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:24
Lượt xem: 128
Khương Nhã vùng vẫy đòi ngồi dậy, Diệp Hoan và Lục Vân Triết đỡ bà ấy ngồi. Khương Nhã ngồi dậy, sau đó bỗng nhiên sờ bụng của mình, hỏi: “Vân Triết, con của chúng ta đâu, đi đâu rồi? Sao bụng em lại bằng phẳng thế này?”
Lần này Diệp Hoan có thể chắc chắn ký ức của mẹ ruột đã dừng lại ở mười mấy năm trước.
Nhưng Khương Nhã đột nhiên không biết lại nhớ ra gì, lẩm bẩm nói một mình: “Không đúng, con của em đâu, con của em ở đâu rồi?”
Đợi Lục Vân Triết kéo Diệp Hoan tới trước mặt Khương Nhã, nói: “Đây chính là con gái của chúng ta, đã lớn rồi.”
Không ngờ lời của Khương Nhã lại thay đổi: “Các người là ai, sao lại ở nhà tôi? Tôi không quen các người, ba tôi đâu, ba tôi ở đâu?” Sau đó bà ấy đột nhiên nói: “Đầu đau, đau quá…”
Lục Vân Triết gấp gáp hỏi: “Tiểu Nhã, đầu của em rất đau sao?” Ông ấy quay đầu nói với con gái: “Hoan Hoan, phải làm sao? Mẹ con đau đầu, con có thể khám cho bà ấy không, nếu không thể, chúng ta mau mời sư phụ con về!”
“Ba, mẹ con không sao, con có thể chăm sóc bà ấy.”
Diệp Hoan biết có lẽ là hồn phách của mẹ ruột mới dung hợp, hồn phách không ổn, ký ức đảo loạn dẫn tới đau đầu gián đoạn. Chỉ cần sau này hồn phách dung hợp thành công, bệnh đau đầu của bà ấy sẽ khỏi. Diệp Hoan vội vàng lấy ra một lá bùa an hồn dùng cho mẹ, cảm xúc của Khương Nhã mới dần ổn định lại.
Sau đó Khương Nhã lại như trở về hai năm sau khi kết hôn, nói với Lục Vân Triết: “Vân Triết, nhà chúng ta có khách sao? Họ là ai?”
Lần này Lục Vân Triết đẩy Diệp Hoan tới trước mặt vợ, trịnh trọng giới thiệu: “Tiểu Nhã, đây chính là con gái của chúng ta, Hoan Hoan. Em quên rồi, em nói sau này sẽ sinh một đứa con gái, đặt tên cho nó là Hoan Hoan?”
“Con gái lớn như vậy rồi, chẳng trách anh già đi, có phải em cũng già rồi không?” Khương Nhã sờ mặt mình, không sờ được nếp nhăn, bà ấy vốn rất vui, lại hỏi: “Sao em không nhớ con gái trưởng thành như thế nào?”
Lục Vân Triết bất lực, nhân lúc cảm xúc của vợ khá bình tĩnh, kể cho bà ấy một số chuyện vui vẻ khi hai người sống chung, không dám kích thích bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-239.html.]
“Tiểu Nhã, em còn nhớ lúc chúng ta vừa kết hôn không…”
“Đương nhiên nhớ!”
Có thể Lục Vân Triết là người mà Khương Nhã có khá nhiều ấn tượng trong ký ức, lại nhớ được ông ấy là chồng mình, có thể dựa dẫm, lặng lẽ nghe ông ấy kể một số chuyện quá khứ, dần dần tìm ra một số manh mối.
“Em nhớ ra rồi, em bị tên ác nhân Hình Hải đó truy đuổi, trong lúc vội vã đã đặt con trước cổng của một gia đình, lại dẫn ông ta tới chỗ khác…” Khương Nhã nhíu mày, muốn nghĩ tiếp.
Diệp Hoan sợ mẹ nhớ ra chuyện hồn phách bị dày vò, vội cắt ngang lời bà ấy: “Mẹ, không vội, mẹ từ từ nghĩ, sau này có thể nghĩ ra thôi. Bây giờ có con và ba ở bên mẹ, mẹ chỉ cần nhớ con và ba là được rồi. Phải rồi, còn có bà bà, lúc mẹ bị ốm, là bà ấy luôn chăm sóc mẹ, đối xử với mẹ rất tốt…”
Bởi vì Khương Nhã thấy cô gái trước mặt quá giống bà ấy lúc trẻ, tin lời chồng và Diệp Hoan, nhận Diệp Hoan là con gái.
Khương Nhã nghiêm túc xin lỗi Diệp Hoan: “Hoan Hoan, đều tại mẹ không tốt, không đánh lại người xấu, mới đặt con ở cổng nhà người ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nắm tay mẹ, cười trấn an bà ấy: “Mẹ, không sao, con luôn sống rất tốt. Bây giờ không phải gia đình chúng ta đã đoàn tụ rồi sao, sau này sẽ sống hạnh phúc hơn.”
Sau đó, Khương Nhã bởi vì hồn phách bất ổn, thường mắc bệnh mất trí nhớ, nhưng Diệp Hoan và Lục Vân Triết còn có bà bà đều kiên nhẫn ở bên bà ấy, nói chuyện với bà ấy, nói một số chuyện vui. Đặc biệt là Diệp Hoan, cứ cách một khoảng thời gian sẽ dùng bùa an hồn cho mẹ, mới giúp tình huống của mẹ dần tốt lên, xâu chuỗi lại một số ký ức trước kia. Nhưng khi Khương Nhã đau đầu, vẫn sẽ làm loạn một số chuyện nhớ được, xem ra trong nhất thời không thể khỏi được.
*
Lúc đầu óc Khương Nhã tỉnh táo, nhớ ra bà ấy đã đặt con gái ở cổng nhà người ta…sau đó bà ấy nghe chồng giải thích, con gái đã thi vào đại học B, là sinh viên của ông ấy; Lục Vân Triết còn kể quá trình ba con họ nhận nhau, cùng với một số chuyện của con gái.
Sau khi Khương Nhã nghe xong, cực kỳ thương con gái không thể lớn lên bên ba mẹ ruột, thế là kéo Diệp Hoan tới bên cạnh bà ấy, hỏi kỹ cuộc sống của Diệp Hoan ở nhà họ Diệp những năm qua. Cuối cùng Khương Nhã đưa ra kết luận, dù sao cũng không phải con ruột, vợ chồng nhà họ Diệp thật sự đối xử với con gái rất tốt, thế mà lại còn khiến người ngoài cho rằng nhà họ sinh ba, ít nhất không khiến con gái chịu tổn thương bởi những lời gièm pha về thân thế.
Về mặt điều kiện sống, chắc chắn hương trấn không tốt bằng thành phố, nhưng Diệp Hoan không lo ăn mặc, vợ chồng nhà họ Diệp chưa từng bạc đãi cô, đối với người làm mẹ như Khương Nhã đã là điều rất may mắn. Bà ấy không khỏi cảm thấy may mắn, may mà lúc đầu bà ấy biết phong thủy huyền học, tìm cho con gái một gia đình tốt, không để con gái chịu ấm ức.