Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:17
Lượt xem: 102
So với Diệp Hoan chưa từng tiếp xúc với mẹ, Lục Vân Triết làm chồng có hàng nghìn vạn lời muốn nói với vợ.
“Ba, để hồn phách còn lại vào cơ thể khá phiền phức, để đảm bảo an toàn, chúng ta nên quay về chuẩn bị kỹ rồi tính.”
Vì vợ có thể khỏe lại, đương nhiên Lục Vân Triết đồng ý ngay: “Vậy thì đợi về nhà rồi tính.”
Mà Khương Nhã hồn phách không đủ đang mở mắt, ngây ngốc nhìn mấy người, biểu cảm lại không có phản ứng khác.
Diệp Hoan thấy chiếc chăn mẹ đắp dày mỏng vừa vặn, trong nhà quét dọn vô cùng sạch sẽ, trong lòng vô cùng cảm kích bà bà. Đã hơn mười nay, cũng nhờ bà cụ chăm sóc tỉ mỉ, để mẹ chưa từng chịu ấm ức.
Nhìn từ cách ăn mặc của mẹ, tuy quần áo của bà ấy hơi quê mùa nhưng vẫn không che đậy được dung mạo xinh đẹp của năm đó. Không biết là được bà bà chăm sóc tốt hay là những năm qua không bận lòng, trông mẹ vẫn như thế, trên mặt không có chút nếp nhăn không nói, làn da láng bóng trắng nõn như thời trẻ.
So với ba ruột bên cạnh, gương mặt của ba ruột đã già đi nhiều. Nhưng ba có mị lực đặc biệt của đàn ông trung niên, vô cùng xứng với mẹ ruột dung mạo vẫn xinh đẹp.
Diệp Hoan không nhịn được cảm ơn bà bà lần nữa: “Cảm ơn bà, bà bà. Những năm qua cũng nhờ có bà chăm sóc bà ấy chu đáo.”
Lúc này bà bà mới nói: “Năm đó là quái nhân đó bảo bà chăm sóc Thu Vân, phải rồi, Thu Vân là tên đặt cho mẹ cháu. Bởi vì khi đó quái nhân kia bảo bà chăm sóc mẹ cháu nhưng lại không nói gì cả, chỉ đưa tiền cho bà chăm sóc. Vừa hay bà sống một mình thiếu tiền, bèn nhận việc này. Phải rồi, quái nhân đó còn bảo bà nấu cơm cho hắn, mỗi ngày mang tới cho hắn, đợi lát nữa bà nấu cơm còn phải mang cơm tới.”
Bà bà không có cảm quan tốt với Hình Hải, nhưng đã nhận tiền của gã, dĩ nhiên phải làm việc cho gã. Bà ấy thương một cô gái ngốc nghếch như Thu Vân, không tìm được nhà chồng không lập gia đình được rất đáng thương, cực kỳ tốt với Thu Vân.
Diệp Hoan nói: “Bà bà, tên quái nhân đó đi rồi, sau này bà không cần đưa cơm cho gã nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-234.html.]
“Hả, hắn đi rồi, vậy sau này không có ai đưa tiền cho bà hằng năm? Lúc đầu cũng nhờ chăm sóc mẹ cháu, những năm qua bà mới góp được chút tiền, xây căn viện nhỏ này, muốn sau này có thể có một nơi thoải mái dưỡng già. Haiz, quái nhân đó đi rồi, sau này bà không nhận được tiền nữa. Phải rồi, hắn và mọi người có quan hệ gì, sao lại mang mẹ cháu tới đây, không cho gia đình các cháu ở bên nhau?” Bà bà hỏi một câu hợp lẽ thường.
Bà bà đoán lẽ nào quái nhân đó là ông ngoại của cô bé này, gã không muốn con gái sống ở nhà chồng nên mới lén lút đón bà ấy ra ngoài sống? Nhưng thấy thái độ của cô bé này và thái độ của chồng Thu Vân, có lẽ họ vô cùng muốn chăm sóc Thu Vân mới đúng, rốt cuộc là sao?
“Gã là một thân thích nhà cháu, bây giờ có việc đi rồi, sau này sẽ không tới đây nữa, cho nên bà bà mặc kệ gã.” Diệp Hoan vì che giấu những chuyện kia, chỉ đành tùy tiện bịa ra một lý do trông đáng tin.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khúc mắc trong đó, Diệp Hoan tạm thời không định nói cho bà bà biết. Vừa nãy cô nghĩ làm sao cảm ơn bà bà chăm sóc mẹ ruột nhiều năm, cho bà ấy một số tiền cảm ơn hay là sao, sau đó đột nhiên nghĩ ra một ý: Nếu bà bà đã không có ai phụng dưỡng, vậy thì dứt khoát đưa bà bà đi cùng, tạm thời để bà ấy giúp chăm sóc mẹ ruột. Sau này mẹ ruột khỏi, coi bà bà như người thân, phụng dưỡng bà bà.
Dù sao thì bà bà là người đã chăm sóc mẹ ruột mười mấy năm, công lao, khổ lao đều có, phần nhẫn nại này không phải ai cũng có. Mẹ ruột như thế, gặp phải người tốt bụng như bà bà là may mắn, nếu gặp phải người bụng dạ không tốt, còn không biết sẽ chịu khổ bao nhiêu.
Hơn nữa đợi xử lý xong mọi thứ, cô phải về trường đi học, ba ruột cũng có công việc, Diệp Hoan nghĩ nhà họ chắc chắn phải thuê một người chăm sóc mẹ. So với người mà họ không biết gì, chi bằng chọn bà bà?
Tuy bà bà tiếc nuối đã không còn đường kiếm tiền, nhưng bà ấy không thể ngăn cản gia đình người ta đoàn tụ, nhìn ba người đều đẹp như thế, nên sống hạnh phúc bên nhau. Bà bà mặc kệ lời Diệp Hoan là thật hay giả, bà ấy nói: “Trời không còn sớm nữa, sắp trưa rồi, bà đi nấu cơm, mọi người ăn cơm rồi đi.”
“Bà ơi, không cần làm phiền bà.”
“Khách sáo cái gì, tới nhà rồi còn có thể không ăn no mà đi. Thôn chúng ta không có quán cơm, mọi người có thể ôm bụng đói đi về? Hơn nữa mọi người nguyện ý đói bụng, nhưng bà không nỡ để Thu Vân đói bụng đi theo mọi người…” Bà bà nói xong, nhấc chân ra ngoài nấu cơm.
Đợi bà bà ra ngoài, Diệp Hoan nói suy nghĩ vừa nãy của cô với mọi người, mọi người đều đồng ý ý kiến của cô.
Đặc biệt là Lục Vân Triết vô cùng tán đồng: “Ba thấy những năm qua bà lão này chăm sóc mẹ con vô cùng tốt, bà ấy đã giúp chúng ta chăm sóc mẹ con mười mấy năm, chúng ta phụng dưỡng bà ấy cũng là chuyện nên làm.”