Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:16
Lượt xem: 77
Sau đó Lục Vân Triết rất nhanh nhìn thấy sư bá và sư phụ của Diệp Hoan, ông ấy nói cảm ơn hai người: “Đa tạ mọi người phí tâm tới giúp đỡ. Trước đây cũng nhờ mọi người chăm sóc Diệp Hoan, nếu không phải quá xa xôi, tôi đã sớm tới thăm cảm ơn rồi.” Ông ấy là thật lòng thật dạ, nếu không phải bây giờ tình hình đặc biệt, ông ấy nhất định sẽ mua quà tới nhà cảm ơn, chứ không phải nói suông.
Kỷ sư phụ nói: “Lúc đầu tôi thấy Diệp Hoan thiên tư tốt, mới nhận con bé làm đồ đệ, nói ra chúng tôi cũng có duyên phận sư đồ, cậu không cần quá khách sáo…”
Mấy người nói chuyện, rất nhanh đã tới rìa thôn. Họ nhìn thấy rìa thôn có một hộ dân, có hơi xa so với những hộ dân khác. Căn viện không lớn, có lẽ là ba gian phòng gạch ngói, nhưng là kiểu tường vây, họ không nhìn thấy tình hình bên trong.
Diệp Hoan nhìn thấy cổng đang mở, cô nói: “Hay là chúng ta đi vào hỏi căn nhà này thử?”
Lục Vân Triết lập tức nói: “Đi hỏi trước rồi tính.”
Đợi Diệp Hoan dẫn đầu vào viện, nhìn thấy có một bà bà tóc bạc đang khom lưng múc nước, bà lão múc nước đổ vào trong nồi, đại khái là muốn đi nấu cơm trưa.
Diệp Hoan cười hỏi: “Bà ơi, cháu muốn hỏi thăm bà chút chuyện.”
Bà bà nghe thấy có cô gái nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại kinh ngạc trừng to mắt. Chưa đợi Diệp Hoan nói, bà lão đã nói: “Cô bé, có phải cháu tới tìm người không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tim Diệp Hoan nhảy dựng lên, lập tức hỏi: “Bà bà, sao bà biết?” Vị bà bà này cũng biết bói toán? Hay là bởi vì tướng mạo của cô quen mặt, có phải bà bà từng nhìn thấy mẹ ruột của cô không?
Bà bà không trả lời Diệp Hoan mà hỏi: “Những người này cùng cháu tới tìm người?”
“Vâng, bà bà, họ là người thân của cháu, cùng cháu tới tìm người.” Lúc Diệp Hoan trả lời, đã quan sát tướng mạo của bà bà, nhìn ra tuy bà ấy không chồng không con, không giỏi ăn nói nhưng là một người tốt.
“Vậy mọi người theo tôi vào đi.” Bà bà bảo họ vào nhà, sau đó mới nói: “Có lẽ chỗ tôi có người mà mọi người muốn tìm.”
Tuy bà ấy lưu luyến cô gái đã nuôi mười mấy năm, nhưng người thân của cô tới tìm, bà ấy chắc chắn không thể che giấu, nếu không sẽ thẹn với lương tâm của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-233.html.]
Diệp Hoan kinh hỉ hỏi: “Bà bà, có phải mẹ cháu ở chỗ bà không?”
“Cháu nói Thu Vân là mẹ cháu? Bà còn tưởng nó là chị của cháu.” Bà bà nhìn tuổi của Diệp Hoan, lại nghĩ bà ấy đã nuôi Thu Vân mười mấy năm, nếu trước đây Thu Vân từng kết hôn, có con, có lẽ cũng lớn tầm cô gái trước mặt này.
Bà bà nói chuyện, vén một bên rèm cửa màu lam, dẫn Diệp Hoan vào trong căn nhà bên cạnh.
Diệp Hoan nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường, thật sự rất giống cô. Bởi vì hai mẹ con lần đầu gặp mặt, Diệp Hoan không lập tức đi tới bên cạnh mẹ ruột, nói chuyện với mẹ ruột.
Mà Lục Vân Triết theo sau vào nhìn thấy Khương Nhã, không nhịn được tình cảm bùng phát, đi lên ôm chặt Khương Nhã, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Nhã, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được em…”
Diệp Hoan thấy cuối cùng ba mẹ cũng đoàn tụ, vành mắt không nhịn được nóng lên. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện vẻ mặt của mẹ không đúng, ánh mắt ngốc dại, không có chút linh hoạt. Mà bà ấy được ba ôm vào trong lòng lại không có chút phản ứng nào, còn không có linh khí bằng hồn phách trong bình thủy tinh bảy màu.
Diệp Hoan không khỏi lo lắng hỏi: “Sư phụ, mẹ con biến thành thế này, đợi cho hồn phách nhập thể, có thể hồi phục được dáng vẻ ban đầu không?”
Kỷ sư phụ nói: “Nếu hồn phách của bà ấy toàn vẹn, chăm sóc một khoảng thời gian có lẽ có thể hồi phục; nhưng nếu hồn phách của bà ấy bị thương tổn thì khó nói.”
Diệp Hoan nghe sư phụ nói vậy, đáy lòng trĩu nặng. Cô nghĩ: Mẹ vì bảo vệ cô, từ đầu tới cuối không tiết lộ chút tin tức nào với Hình Hải. Nếu hồn phách của mẹ thật sự bị thương, sau này cô phải dốc hết sức chữa trị cho mẹ mới được.
Lục Vân Triết nghe được lời Kỷ sư phụ, ông ấy nói: “Không sao, đã tìm lại được Tiểu Nhã chính là may mắn, mặc kệ cô ấy như thế nào, tôi đều sẽ không ghét bỏ cô ấy, sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Sau đó ông ấy kích động nói với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, cuối cùng gia đình chúng ta cũng đoàn tụ rồi. Con tới đây, nói hai câu với mẹ con, gọi bà ấy, có lẽ có thể gọi hồn của bà ấy về.”
Thời gian có hạn, Diệp Hoan không nói chi tiết với Lục Vân Triết, ông ấy còn chưa biết một phần hồn phách của vợ bị giam trong bình thủy tinh bảy màu.
Diệp Hoan nắm tay của mẹ, an ủi ba ruột: “Ba, bây giờ hồn phách của mẹ không trọn vẹn, đợi về nhà chúng con trị khỏi cho mẹ, mẹ mới có thể khôi phục bình thường.”
Lục Vân Triết hỏi: “Bây giờ không thể trị sao? Ba muốn nói chuyện với mẹ con.”