Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:06
Lượt xem: 112

Tài xế taxi cũng tò mò họ muốn làm gì, thế là đồng ý: “Được, nhưng không thể chậm trễ quá nhiều thời gian của tôi. Nếu không mọi người bao xe, đợi tôi đưa mọi người tới nơi, thanh toán một thể?”

Lục Vân Triết nói: “Vậy cũng được.” Sớm biết đã mượn xe của bạn, không có xe ra ngoài thật sự không tiện.

Diệp Hoan xuống xe, Nhiễm Hàn cũng xuống theo. Họ đi tới chỗ trống bên đường, lại lấy điện thoại ra bói vị trí. Bởi vì hai người đi hơi xa, tài xế taxi cũng không nhìn rõ rốt cuộc họ đang làm gì, còn tưởng họ gọi điện thoại với người ta, hỏi vị trí của người muốn tìm.

Kết quả xủ quẻ của Diệp Hoan và Nhiễm Hàn là vẫn phải tiếp tục đi về phía nam, hai người lên xe, tiếp tục bảo tài xế taxi đi về phía nam. Đại khái đi được khoảng mười dặm, hai người lại xuống xe bói một lần.

Tài xế lái xe buồn bực, rốt cuộc hai người trẻ này xuống xe làm gì, ông ấy hỏi Lục Vân Triết ở trên xe.

Lục Vân Triết: “Chúng xuống xe tìm đường.”

Tài xế lái xe: Sao cảm thấy ba người này thần thần đạo đạo, không phải ông ấy gặp phải người kỳ quái gì chứ?

Thấy càng đi về phía nam, vị trí càng hẻo lánh. Hai bên đường không phải đồng ruộng, rừng cây thì là đồi núi cao thấp trập trùng. Có vài thôn trang dựng dưới chân núi hoặc trên lưng chừng núi.

Tài xế lái xe không chịu được nữa, ông ấy hỏi: “Rốt cuộc mọi người đi đâu, nói với với mọi người, nơi quá hẻo lánh vắng người tôi không đi đâu.”

Tuy ba người này trông đạo mạo đàng hoàng, nhưng ai biết họ có phải là người xấu không?

Diệp Hoan nhìn dáng vẻ hoảng hốt của tài xế taxi, lập tức nói: “Bác tài, đi thêm mấy dặm nữa là tới rồi, bọn cháu sẽ dừng xe trên quốc lộ, tuyệt đối sẽ không tới nơi hẻo lánh.” Sau đó cô hỏi: “Bác tài, bác ở đây đợi bọn cháu hay là thả bọn cháu xuống rồi đi?”

Tài xế lái xe cảm thấy họ hơi kỳ quái, suy nghĩ cho an toàn của mình, ông ấy lập tức nói: “Tôi không đợi được, còn phải đi chở khách khác, tôi thả mọi người tới đó, mọi người đợi ngồi xe bus về đi. Trên con đường này có xe bus đi qua, nhưng nửa tiếng mới có một chuyến, mọi người có thể đợi một lúc…”

Có thể nhìn ra tài xế lái xe rất nhiệt tình. Nếu không phải bởi vì hành vi của Diệp Hoan bọn họ hơi kỳ quái, đoán chừng tài xế lái xe có thể để họ bao xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-226.html.]

Lại đi một đoạn nữa, khi có thể mơ hồ nhìn thấy ở gần đó có một thôn trang, Diệp Hoan xuống xe, trả tiền xe cho tài xế, bảo ông ấy đi trước.

Tài xế lái xe thấy họ trả tiền nhanh nhẹn, cuối cùng cũng yên tâm. Xem ra mấy người này thật sự tới đây tìm người, lẽ nào hai cô cậu trẻ xuống xe thật sự là đang tìm đường? Nhưng nếu họ nói ra địa danh, ông ấy sẽ trực tiếp chở họ tới thôn, thật sự không hiểu ba người này làm sao.

Tuy tài xế lái xe tò mò đối với ba người nhưng so ra an toàn của bản thân ông ấy quan trọng hơn, cho nên đợi lấy được tiền, ông ấy lái xe quay về nội thành tiếp tục chạy taxi.

Diệp Hoan, Lục Vân Triết, còn có Nhiễm Hàn, sau khi xuống xe không xác định rõ mục tiêu. Phương vị mà Diệp Hoan bói ra không phải hướng thôn trang đó, mà là dưới một chân núi gần thôn trang, đợi họ đi tới gần hơn là có thể nhìn thấy, bên đó có một căn viện đơn độc tọa lạc dưới chân núi.

Mà sư phụ và sư bá mà Diệp Hoan mong mỏi đã theo sau họ tới.

Kỷ sư phụ hỏi: “Sư huynh, chúng ta không cần lên giúp chúng?”

Hành Vân đạo trưởng nói: “Xem tình hình rồi tính. Chúng ta kiểm tra thực lực của Hình Hải trước, nếu hai người bọn chúng có thể đối phó thì coi như để chúng rèn luyện một lần, nếu không được thì chúng ta mới giúp.”

Hai vị sư phụ vòng đường đi thăm dò thực lực của Hình Hải trước.

Diệp Hoan thấy ngày càng gần mục tiêu, lại không muốn để người bình thường như ba ruột đi mạo hiểm. Cô nói với Lục Vân Triết: “Ba, ba ở đây đợi, con và sư huynh sang đó.”

Lục Vân Triết có thể yên tâm để con gái đi mạo hiểm sao, hiển nhiên không thể: “Hoan Hoan, hay là ba đi với các con, con để ba đợi ở đây, ba cũng không yên tâm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không được, ba, lần này ba phải nghe con. Lỡ như con và sư huynh không lo được cho ba, tới lúc đó để Hình Hải làm ba bị thương thì phải làm sao?” Lần này Diệp Hoan mặc kệ suy nghĩ của ba, trực tiếp bố trí trận pháp bảo vệ ông ấy, nhốt ông ấy trong trận.

Nếu như vậy, cho dù lỡ như Hình Hải tới đây cũng không thể lấy Lục Vân Triết ra uy h.i.ế.p họ. Bởi vì gã muốn bắt người phải phá trận, khi đó chắc chắn Diệp Hoan sẽ đuổi tới.

Lục Vân Triết đối mặt với con gái và Nhiễm Hàn, có thể nói không có chút võ lực nào, chỉ có thể nhìn con gái đưa mình vào trong trận bảo vệ, ông ấy biết mình đi chỉ có liên lụy, chỉ đành nói: “Các con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối đừng bị thương.”

Loading...