Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:18:40
Lượt xem: 139
Hai ba cầm điện thoại nói chuyện của Diệp Hoan, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Diệp Hoan thính tai, nghe được tiếng truyền ra trong điện thoại, biết họ không vì cô mà nảy sinh mâu thuẫn, liền yên tâm.
Hai người nói rất lâu, cuối cùng hẹn lúc được nghỉ sẽ gặp nhau rồi mới cúp điện thoại.
Nhưng trước khi Diệp Trường Vinh cúp điện thoại, còn dặn dò Diệp Hoan: “Ba nói chuyện với ba ruột con, ông ấy rất được, một lòng suy nghĩ cho con. Nếu đã nhận ba ruột thì hòa thuận sống với nhau, nên gọi người ta thế nào thì gọi thế ấy, đây là phép lịch sự cơ bản nhất. Con cũng không cần để ý tới suy nghĩ của ba và mẹ con quá, quả thực con là con gái ông ấy, đây là sự thật, ba mẹ sớm đã dự liệu được sẽ có ngày này.”
“Còn nữa, nếu người thân bên phía ba con đối tốt với con, nên tiếp xúc thế nào thì tiếp xúc thế ấy; nếu họ không tốt với con, con cũng không cần chịu ấm ức. Dù sao thì con cũng lớn rồi, chưa từng ăn cơm nhà họ ngày nào, không cần để người khác khi dễ.”
Diệp Hoan cầm điện thoại ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ba, con biết cả, đều nghe lời ba.”
Sau đó Diệp Trường Vinh nói xong cúp điện thoại trước. Tuy ông nói rất hùng hổ nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã, sau khi cúp điện thoại, ông vẫn ngồi ở đó im lặng không nói gì.
Lý Vệ Hoa nấu cơm xong đi vào hỏi: “Nói chuyện lâu như vậy, ai gọi thế? Tiền điện thoại không phải tiền à, anh nói các anh có việc không thể để mai tới đơn vị rồi nói sao…” Bà ở bên ngoài nhìn thấy chồng luôn cầm điện thoại nói chuyện, không biết là ai gọi tới.
Lúc này Diệp Trường Vinh mới nói: “Không phải đồng nghiệp tôi gọi, là Hoan Hoan gọi về. Nó nói nó tìm được ba ruột rồi, vừa nãy người nói chuyện với anh là ba ruột con bé.”
Lý Vệ Hoa nghe nói Hoan Hoan tìm được ba ruột, giọng nói lập tức nâng cao lên mấy âm tiết: “Cái gì, con bé tìm được ba ruột rồi, sao lại tìm được nhanh như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-206.html.]
Diệp Trường Vinh giải thích: “Đừng nhắc nữa, ba ruột con bé là giáo sư của đại học B, còn là giáo sư khoa khảo cổ, Hoan Hoan là sinh viên khoa khảo cổ, hai người không đụng nhau mới lạ. Hơn nữa theo ba ruột Hoan Hoan nói, Hoan Hoan vô cùng giống mẹ ruột con bé, ông ấy nhìn thấy Hoan Hoan, lập tức nhận định đây là con gái ông ấy…”
Lý Vệ Hoa nghe lời chồng nói, thở dài: “Haiz, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Thế mà nhận nhau rồi, sau này có phải Hoan Hoan sẽ sống cùng ba ruột con bé không?” Nghĩ tới sau này Hoan Hoan sẽ ở cùng với người thân, trong lòng bà cũng không thoải mái. Cảm thấy sau này gia đình thiếu đi Hoan Hoan, giống như thiếu mất gì đó, không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa.
“Hoan Hoan đã vào đại học rồi, tốt nghiệp sẽ phải làm việc ở ngoài, còn có mấy năm nữa sẽ phải gả đi… Cho dù sống cùng ba ruột con bé, còn có thể sống cùng mấy năm? Chúng ta đừng có ghen tỵ vô vị như vậy nữa.” Diệp Trường Vinh nói như vậy, tựa như trong lòng không còn khó chịu đến thế, ông nhắc tới chuyện khác: “Nghe nói mẹ ruột Hoan Hoan vẫn chưa có tin tức, haiz, cũng không biết mẹ ruột Hoan Hoan còn sống không? Nếu còn sống thì tốt, nếu lỡ gặp phải không may, chắc chắn Hoan Hoan sẽ đau lòng…”
Lúc này Lý Vệ Hoa thật sự thở dài, sầu muộn theo: “Ể! Nói cũng đúng. Mẹ ruột con bé thật không dễ dàng, sinh một đứa con cũng không sinh trong nhà, sinh xong còn phải cho chúng ta nuôi, chị ấy một mình dẫn dụ kẻ thù. Anh nói kẻ thù đó sao lại đáng hận như thế, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không tha? Nếu em biết kẻ thù là ai, hận không thể một đao c.h.é.m hắn…”
Hai vợ chồng đều sầu muộn vì chuyện chưa tìm được mẹ ruột của Diệp Hoan, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, tra cũng không có chỗ để tra. Họ chỉ có thể bận lòng, nhưng không giúp được. Hi vọng mẹ ruột của Hoan Hoan còn sống, đợi người đến tìm bà ấy về.
Mà sau khi Lục Vân Triết cúp điện thoại, ông ấy nói với Diệp Hoan: “Ba nuôi của con là một người phóng khoáng, vô cùng dễ sống chung. Họ dạy dỗ các con rất tốt. Ba vô cùng may mắn khi họ đã nhận nuôi con.”
Ông ấy từng xuống nông thôn, biết rõ hiện tượng trọng nam khinh nữ ở nông thôn vô cùng nhiều. Nghĩ lại Diệp Trường Vinh và vợ ông có thể nuôi Hoan Hoan như con gái ruột, còn cho cô thi vào đại học danh tiếng, đã vô cùng tốt rồi. Nếu con gái không may bị gia đình trọng nam khinh nữ nhận nuôi, nhất định sẽ sống rất khổ, nói không chừng ngay cả học cũng không có cơ hội.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nói: “Vâng, em biết, sau này em sẽ hiếu thuận với họ.”
“Nên mà, ơn sinh không bằng ơn dưỡng dục. Họ đã tốn tâm tư nuôi con lớn không dễ dàng gì, hiếu thuận với họ là chuyện nên làm. Cho dù con đã nhận người thân, nhưng nên hiếu thuận thế nào thì hiếu thuận thế ấy. Rảnh rỗi đưa hai em trai của con tới chơi, ba cũng xem chúng như con cái trong nhà, trả lại ân tình nuôi dưỡng của ba mẹ nuôi con.”