Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:19:34
Lượt xem: 106
Nhiễm Hàn và Chiến Thần đều tưởng buổi trưa Diệp Hoan không về, không ngờ qua thêm nửa tiếng nữa, Diệp Hoan xách ít đồ ăn về.
Chiến Thần vẫy đua đi bên cạnh Diệp Hoan: “Chủ nhân, còn tưởng buổi trưa chị không về.”
Diệp Hoan: “Trưa nay chị có việc, ra ngoài ăn cơm với người khác. Chị còn mang đồ ăn về cho em nữa.”
“Sư huynh chị đã chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, em đã ăn. Nhưng nếu là chủ nhân mang tới, em có thể ăn thêm lần nữa.”
Diệp Hoan bỏ đồ ăn vào trong bát cơm của Chiến Thần, chuyên tâm nói chuyện với sư huynh.
Nhiễm Hàn lạnh mặt hỏi: “Trưa nay ăn cơm ở ngoài?”
Người không biết còn tưởng anh ấy trách Diệp Hoan, nhưng thực ra người ta thật sự quan tâm.
Diệp Hoan gật đầu: “Vâng, buổi trưa có chút chuyện, cùng người khác ra ngoài ăn.”
Nhiễm Hàn biết sư muội chín chắn cẩn trọng, không hỏi nhiều rằng cô ra ngoài ăn cơm với ai. Bởi vì sư muội có vòng quan hệ của riêng mình, không thể báo cáo với anh ấy từng li từng tí.
Nhiễm Hàn nhắc tới chuyện khác, chính là chuyện lần trước Diệp Hoan nói muốn mua nhà.
“Sư muội, không phải em muốn mua nhà cho em trai em sao? Anh nhờ người hỏi thăm, hai ngày nữa sẽ có tin, em đợi là được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan không ngờ sư huynh lại để tâm chuyện của cô, vội nói cảm ơn: “Sư huynh, cảm ơn anh, lại làm phiền anh rồi.”
“Không sao, không phải em là sư muội của anh ư.”
Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Sư huynh, anh nghe sư bá hoặc sư phụ em từng nhắc tới một người tên Khương Ất Khôn chưa?”
Nhiễm Hàn khởi động bộ óc có trí nhớ siêu mạnh của anh ấy, tỉ mỉ nhớ lại, sau đó lắc đầu nói: “Anh chưa từng nghe sư phụ nhắc qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-189.html.]
Diệp Hoan vốn cho rằng hỏi thăm từ chỗ sư huynh, có lẽ có thể tìm được chút manh mối. Không ngờ sư huynh ngay cả tên của ông ngoại cũng chưa từng nghe qua, xem ra không thể dò la được gì từ chỗ anh ấy rồi.
Nếu cô đã không tìm được đáp án muốn biết từ chỗ sư huynh, chỉ có thể đi hỏi sư phụ.
Sư huynh hỏi: “Là người rất quan trọng sao, không phải sư muội biết xủ quẻ à, sao không tính ra phương vị của người này?”
Diệp Hoan lắc đầu nói thật: “Không phải, cái tên em nói là tên của ông ngoại em. Em muốn biết quá khứ của ông ngoại, dò la một số chuyện. Em cho rằng ông ấy là người trong giới huyền học, mới hỏi thử sư huynh có từng nghe nói về ông ấy không.”
Diệp Hoan nói như vậy, Nhiễm Hàn cảm thấy kỳ quái. Ông ngoại là người như thế nào, là cháu gái, không phải cô nên biết rất rõ sao, vì sao còn phải hỏi người khác?
Bởi vì Nhiễm Hàn không nhìn thấu được tướng mặt của sư muội Diệp Hoan, và Kỷ sư phụ cũng chưa từng nói với anh ấy thân thế của đồ đệ, cho nên Nhiễm Hàn không biết thân thế của sư muội có vấn đề. Nhiễm Hàn vốn không phải là người nhiệt tình, anh ấy không quá tò mò, cũng sẽ không xem tướng cho người không quan trọng, trừ phi là có yêu cầu trong công việc, anh ấy mới sẽ dùng thuật pháp huyền học giải quyết vấn đề.
Nhiễm Hàn hỏi thẳng: “Vì sao chuyện của ông ngoại em lại phải hỏi người khác?”
Diệp Hoan suy nghĩ một lúc, vẫn nói cho sư huynh thân thế của cô. Dù sao thì cô cũng đã nhận người thân, sớm muộn sư huynh cũng sẽ biết thân thế của cô.
Hơn nữa hình như sư huynh làm việc ở bộ phận đặc biệt, có lẽ nhiều kiến thức, có thể giúp cô nghĩ ra cách tìm mẹ ruột và kẻ thù.
Sau khi Diệp Hoan nói rõ thân thế của mình, nói suy đoán của mình với sư huynh: “Em đoán có lẽ kẻ thù mà mẹ ruột em nói trong thư là kẻ thù từ chỗ ông ngoại, còn có liên quan tới giới huyền học. Nhưng ông ngoại đã qua đời từ lâu, mẹ ruột lại mất tích, cho nên em mới dò la chuyện của ông ngoại, xem có thể tìm được manh mối không.”
Tuy Diệp Hoan nói suy đoán của cô cho sư huynh biết, nhưng không nói ra suy đoán liên quan tới trọng bảo. Dù sao thì đó chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Mặc kệ là tiểu thuyết hay trên tivi, người vì bảo vật và tiền tài g.i.ế.c người diệt khẩu rất nhiều, Diệp Hoan không muốn khảo nghiệm nhân tính.
Có lúc thẻ bạc phản bội đủ nhiều có thể dụ dỗ người ta làm ra hành động táng tận lương tâm.
Đương nhiên, cũng có khả năng sư huynh sẽ không bị trọng bảo mê hoặc, nhưng Diệp Hoan không dám đảm bảo. Có vài chuyện quan trọng che giấu được thì che giấu.
Nhiễm Hàn: “Có liên quan tới giới huyền học? Vậy em biết chuyện gì khác của ông ngoại em không, ví dụ danh hiệu dùng lúc hành tẩu bên ngoài? Bình thường người trong giới huyền học ra ngoài hành tẩu không dùng tên thật, đại đa số người đều đặt một danh hiệu xưng hô với nhau.”
Còn có cách nói này? Diệp Hoan chưa nghe sư phụ nói những chuyện này. Cô nói: “Em không biết ông ngoại có danh hiệu khác không?”
Không có manh mối khác, Nhiễm Hàn cũng vô lực. Vốn dĩ anh ấy muốn dựa vào ngành nghề của mình, muốn hỏi thăm chút manh mối cho sư muội, nhưng không ngờ sư muội lại không biết gì.