Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:45
Lượt xem: 157
“Được rồi, anh còn không biết mọi người bận à. Lát nữa anh sẽ về.” Lục Vân Triết trực tiếp cúp điện thoại của em hai.
Ông ấy cúp điện thoại còn nghĩ: Chẳng trách mới sáng đã tâm hoảng ý loạn, hóa ra là sức khỏe của ba không ổn.
Như vậy Lục Vân Triết không tới trường nữa, quay đầu đến nhà tổ nhà họ Lục, đón ông cụ khám bệnh.
Vốn dĩ là cơ hội hai ba con gặp nhau, cứ như vậy lại bị bỏ lỡ. Sau này Lục Vân Triết nói ra tương đối tiếc nuối, bởi vì hôm nay không đi, muộn đến nửa tháng sau đó ông ấy mới gặp được con gái ruột.
Sau khi tới đại học B, Kỷ Nguyên Sâm đưa em gái và Diệp Hoan tới trường báo danh, khiến người ta cho rằng ba người họ đều tới báo danh. Vẻ ngoài tuấn tú đó của Kỷ Nguyên Sâm trông nhỏ tuổi hơn so với tuổi thật, khiến người ta lầm tưởng anh ấy cũng là sinh viên vừa mới đỗ đại học.
Đợi Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân báo danh xong, có người mới nhớ ra: “Người con trai vừa nãy vô cùng quen mắt, bây giờ mới nhớ ra cậu ấy là ai, cậu ấy là một học trưởng vô cùng nổi tiếng ở đại học Q, còn từng tham gia cuộc thi bóng rổ giao lưu giữa hai trường, tên Kỷ gì ấy…”
“Hóa ra cậu ấy là sinh viên đại học Q, lúc đầu sao không chọn trường chúng ta…”
“Mỗi người mỗi chí hướng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây Kỷ Nguyên Sâm từng tới đại học B tìm bạn, biết tòa ký túc xá sinh viên ở đâu, trực tiếp dẫn người tới bên ký túc xá nữ, lần lượt tìm phòng mà Diệp Hoan và em gái sắp ở.
Lần này hai người không may mắn được phân ở cùng nhau. Bởi vì khoa trung văn nhiều nữ, Kỷ Nguyên Trân được phân tới một phòng với bạn học lớp mình. Phòng của Diệp Hoan không biết vì sao, lại phân bạn học khoa khác vào. Diệp Hoan đoán, có lẽ là khoa khảo cổ ít nữ.
Hai nhà tới đây chia nhau ra, Lâm Nghi Song và Lý Vệ Hoa dẫn con trai quét dọn vệ sinh giúp con gái, thu xếp giường đệm. May mà Diệp Hoan tới sớm nhất, trực tiếp dùng bùa trừ bụi, loại bỏ sạch sẽ bùa bẩn trong phòng.
Lý Vệ Hoa không nhịn được trừng con gái: “Hoan Hoan, sau này ở trước mặt bạn học, con không được tùy tiện dùng bùa, nếu để bạn học biết con còn biết xem bói, chưa biết chừng sẽ ở sau lưng bài xích con. Nghe lời, cho dù bùa hữu dụng, sau này ở trường cũng không được tùy tiện sử dụng.”
Diệp Nam cười ha ha nói: “Mẹ, đồ của chị dùng tiện thế đấy. Không phải ở nhà mẹ cũng dùng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-170.html.]
“Có thể giống nhau sao, mẹ là lén người ta dùng. Mẹ còn không phải sợ Diệp Hoan bị người ta nói này nói nọ, đây là một trong các trường đại học tốt nhất cả nước, lỡ như Hoan Hoan làm ra chuyện mê tín dị đoan ở trường, lãnh đạo trường không chấp nhận thì phải làm sao?” Lý Vệ Hoa thật sự lo lắng cho Diệp Hoan.
Diệp Hoan biết mẹ là vì tốt cho cô, cười đồng ý: “Vâng, mẹ, con nghe mẹ hết, sau này không phải bất đắc dĩ, sẽ không dùng bùa ở trường. Cho dù dùng, cũng là lén người ta dùng, sẽ không để ai phát hiện gì đâu.”
Lý Vệ Hoa nói: “Dù sao con cũng lớn rồi, trong lòng biết tính toán là được. Con gái rất quan trọng danh tiếng, không thể tùy tiện để người ta nói.”
Diệp Hoan nghe xong gật đầu lia lịa.
Có bùa trừ bụi của Diệp Hoan, việc quét dọn trở nên dễ dàng hơn. Ba mẹ con nhanh chóng thu dọn rác trong phòng, căn phòng trông sáng sủa tươi mới.
Diệp Hoan nhìn thấy cô ở giường trên, nhanh nhẹn leo lên, tự trải giường.
Lý Vệ Hoa nhìn rồi nói: “Hoan Hoan, không ngờ con leo giường rất nhanh nhẹn, giống như từng ở rồi vậy.”
Diệp Hoan thầm nghĩ: Kiếp trước học đại học cô cũng ở loại giường này, chẳng qua không phải ở trường này thôi. Kiếp này thi vào đại học B, đáng tiếc không thể tiếp tục duyên phận bạn học với các bạn ở kiếp trước.
“Mẹ, mẹ đừng quên, con là người từng học võ, loại giường cao thấp này, đối với con mà nói là chuyện nhỏ.”
Lý Vệ Hoa cười nói: “Cũng đúng, ba đứa đều từng học võ, thân thủ đều linh hoạt. Vốn dĩ mẹ còn muốn bảo Nam Nam lên trải giường giúp con.”
Diệp Hoan: “Vậy thì không cần, để Nam Nam giữ sức trải giường của mình đi. Chúng con đều ở trường, sớm muộn cũng quen với loại giường này.”
Ba mẹ con đang nói cười, cửa phòng ký túc xá được đẩy ra, lại có một gia đình khác tới.
Người mở cửa trông có vẻ là mẹ của sinh viên, sau khi bà ấy đi vào nhìn thấy ba mẹ con Diệp Hoan, sảng khoái cười chào ba người: “Ây ya, mọi người tới sớm thật, còn sớm hơn người sống ở đây như chúng tôi.”
Lập tức nói rõ họ là người bản địa.