Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:07
Lượt xem: 148
Sau khi Diệp Hoan mua xong cho các em trai, lại chọn cho mình áo lông vũ kiểu dài tầm trung màu đỏ, mặc cho có không khí ăn tết, vừa thích hợp với độ tuổi của cô. Sau đó lại chọn áo lông vũ cho ba mẹ, ông bà nội, còn có ông bà ngoại. Diệp Đông và Diệp Nam giật mình vội vàng kéo Diệp Hoan sang một bên hỏi: “Hoan Hoan, chị mua nhiều như vậy, mang đủ tiền không?”
“Tuyệt đối đủ, các em yên tâm đi, đợi lát nữa chị đi trả tiền.”
Ba chị em ở một bên thì thầm, nhân viên bán hàng cũng tụm lại nói thì thầm: “Này, cô nhìn thấy ba đứa trẻ xinh đẹp bên kia không? Một chiếc áo lông vũ bán ba bốn trăm tệ, chúng chọn tổng cộng bảy chiếc, cũng không biết tiền mang theo có đủ không?”
Một nhân viên bán hàng khác kinh ngạc nói: “Thật sao? Ây yo, nếu chúng mua thật thì hôm nay cô hời rồi.”
Bởi vì lương của nhân viên bán hàng liên quan tới hoa hồng, ai bán nhiều quần áo, người đó lấy nhiều hoa hồng. Nếu Diệp Hoan mua, nhân viên bán hàng tiếp đãi họ sẽ kiếm được rất nhiều.
Diệp Hoan chọn áo lông vũ xong, bảo nhân viên bán hàng xuất hóa đơn một thể, muốn đi trả tiền. Diệp Đông và Diệp nam theo sát, chúng sợ Hoan Hoan không trả được tiền, sợ quay lại mất mặt, mặc kệ chúng. Nếu Hoan Hoan không quay lại, chúng ở đây sẽ ngượng biết mấy.
Đợi đến chỗ thanh toán, nhân viên thu ngân nhận đơn tính sổ, ngẩng đầu quỷ dị nhìn ba đứa trẻ: “Hai nghìn ba trăm hai mươi tám tệ, mang đủ tiền không?”
Diệp Hoan trực tiếp móc ra một xấp tờ một trăm, đếm ra hai nghìn bốn trăm từ trong đó đưa cho nhân viên thu ngân thanh toán, nhân viên thu ngân thối tiền, sau đó chúng cầm hóa đơn đi lấy áo lông vũ.
Hay lắm, lần này mua áo lông vũ xong, trong tay Diệp Đông và Diệp Nam xách đầy túi lớn, hai gương mặt giống y đúc tay xách túi mua sắm, chúng khiến rất nhiều người ngoái đầu nhìn. Mà Diệp Hoan cũng thỏa mãn cơn nghiện tiêu tiền mua quần áo, nhưng hành trình mua sắm lần này vẫn chưa kết thúc.
Diệp Hoan lại đi mua áo lông, áo lót giữ ấm, thậm chí ngay cả quần lót, vớ của người ta đều mua. Dù sao cũng là tết, cả nhà phải thay quần áo mới, năm nay để cô sắm sửa đồ mới cho ba mẹ mặc. Tới lúc đó cô bỏ tiền mua, mẹ sẽ đỡ phải mua. Nếu cô đưa cho mẹ mấy nghìn tệ, đoán chừng mẹ cũng không nỡ mua.
Diệp Hoan mua quần áo cho ba mẹ và các trưởng bối nhưng không hề mua bậy. Cô mua kiểu dáng phù hợp lại thoải mái, cũng sẽ không lỗi thời nhanh, chất lượng lại tốt, đảm bảo mặc được mấy năm cũng không lỗi thời, cô suy nghĩ rất chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-142.html.]
Diệp Đông và Diệp Nam xách túi lớn túi nhỏ, không chịu được hỏi: “Hoan Hoan, mua xong chưa, chúng ta đi nhé?”
“Hoan Hoan, mẹ biết chị tiêu nhiều tiền như vậy mua quần áo, chắc chắn sẽ mắng chị.”
Diệp Hoan dứt khoát đã làm thì làm cho tới: “Dù sao thì các em đều nói mẹ sẽ mắng chị, vậy chị phải mua một lần cho đủ, nếu không bị mắng uổng phí rồi!”
Ba chị em dạo một vòng lớn, lại mua giày mà mỗi đứa thích. Lần này Diệp Hoan không mua giày cho ba mẹ, tuy cô biết size giày của ba mẹ, nhưng cô sợ mua rồi vẫn mang không vừa. Bởi vì giày vừa chân hay không, chỉ có mang vào mới biết, Diệp Hoan định đợi ba mẹ tới rồi kéo hai người đến thẳng trung tâm thương mại mua giày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Điều khiến Diệp Hoan khá đáng tiếc là sau khi cô gọi điện cho sư phụ, sư phụ không có ý quay lại ăn tết, định tiếp tục ở sư môn thảo luận đạo pháp với sư bá.
Nếu sư phụ ở đây, chắc chắn Diệp Hoan sẽ mua quần áo cho sư phụ, đáng tiếc ông ấy không tới, Diệp Hoan cảm thấy vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể đợi sư phụ tới rồi tính.
Cuối cùng cũng mua đủ quần áo và giày mà Diệp Hoan nghĩ tới, cô mới đại phát từ bi nói: “Được rồi, hôm nay mua xong rồi, chúng ta về thôi.”
Hôm nay Diệp Đông và Diệp Nam mới biết, Hoan Hoan mua đồ không nhũn tay, dạo khắp trung tâm không chê mệt, nhưng khiến chúng đợi tới mệt mỏi. Hai đứa nói chuyện lúc Diệp Hoan xem giày: Sau này không theo Hoan Hoan đi mua quần áo nữa.
Sau khi ba đứa về tới nhà đều mệt tới mức không muốn nhúc nhích. Diệp Hoan cũng mệt không muốn nấu cơm, buổi trưa họ ăn mì kéo ở tiệm nhỏ gần đó.
Buổi chiều ba đứa ngồi ở nhà không đi đâu hết.
Hôm sau, lúc Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân gọi họ đi học, kỷ Nguyên Trân bĩu môi không vui hỏi: “Hoan Hoan, hôm qua em và anh tới tìm anh chị, nhà khóa cửa, anh chị đi đâu chơi vậy, sao không gọi em?”
Diệp Hoan vội vàng giải thích: “Trân Trân, bọn chị đi mua quần áo mới ăn tết, bởi vì phải mua nhiều đồ, sợ em chê mệt nên không gọi em.”