Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:19
Lượt xem: 130
Hóa ra vừa nãy khi Diệp Hoan nghe ông mập nói chuyện, lập tức cảm nhận được bùa tìm người thân luôn mang theo bên người có phản ứng dị thường, cô lập tức nghĩ tới có thể là huyết thân của cô ở gần đây, Diệp Hoan luôn muốn biết thân thế của mình không kịp nghĩ gì khác, vội vàng co chân chạy đi.
Đáng tiếc đợi cô đuổi tới đầu chợ, chỉ nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe ô tô hồng kỳ màu đen đi xa.
Diệp Hoan nhìn chiếc xe ô tô màu đen đã đi xa, bất động rất lâu. Tư duy lại luôn đảo lộn: Xem ra cô thật sự không có duyên phận với người thân, chỉ thiếu một chút, thiếu một chút đã gặp được rồi.
Tuy Diệp Hoan chưa chắc sẽ nhận người thân, nhưng cô vẫn muốn biết thân thế của mình, luôn muốn biết ba mẹ ruột vì sao lại vứt bỏ cô.
Chiến Thần thấy chủ nhân dừng lại, vội vàng nói: “Chủ nhân, sao vậy, sao chị lại đột nhiên chạy đi?”
Diệp Hoan: “Bùa tìm người thân chị đeo có phản ứng, có lẽ trong chiếc ô tô màu đen phía trước có người thân huyết duyên của chị, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chiến Thần nhao nhao lên: “Chủ nhân, hay là em giúp chị đuổi theo.” Chỉ cần nó nương theo mùi mà chiếc xe để lại chạy tới, chắc chắn có thể tìm được người giúp chủ nhân.
Diệp Hoan: “Xem ra là không có duyên phận, không cần đâu.”
Tuy Diệp Hoan biết tốc độ của Chiến Thần cực nhanh, nhưng cô không muốn làm phiền Chiến Thần đuổi theo xe ô tô, nếu Chiến Thần chạy loạn trong nội thành, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, thôi vậy, người thân không có duyên gặp gỡ đâu quan trọng bằng Chiến Thần.
Trong chiếc xe ô tô màu đen đi xa, tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn giáo sư Lục luôn im lặng ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.
Tài xế hỏi: “Giáo sư Lục, tiếp theo ngài muốn đi đâu?”
Giáo sư Lục hồi thần nói: “Đưa tôi tới thẳng sân bay, tôi có việc gấp phải về thủ đô.” Vừa nãy em hai gọi điện thoại cho ông ấy, nói ba bệnh rồi, bây giờ đang nhập viện, bảo ông ấy mau về một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-129.html.]
Tài xế khó xử nói: “Giáo sư Lục, bây giờ ngài đến sân bay cũng chưa chắc có thể lập tức mua được vé đi máy bay, hay là thế này, tôi đưa ngài đến khách sạn nghỉ ngơi trước, rồi đặt vé máy bay cho ngài, hỏi khi nào máy bay có thể xuất phát rồi thông báo cho ngài.”
Giáo sư Lục đỡ trán thở dài nói: “Xin lỗi, tôi quên chuyện này mất, vậy anh đưa tôi về khách sạn trước đi.”
Thế là tài xế lái xe đưa giáo sư Lục đến khách sạn lân cận tỉnh, lại đi đặt vé máy bay cho giáo sư Lục.
Sau khi về tới khách sạn, Lục Vân Triết đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh dưới lầu trăm mối suy tư: Khi nào ông ấy mới có thể tìm được vợ và con đã mất tích? Thậm chí ông ấy không biết vợ sinh con trai hay con gái, cũng không biết họ có bình an hay không…Vừa nghĩ tới an nguy của vợ và con, lòng Lục Vân Triết giống như bị bóp nghẹt, lồng n.g.ự.c quặn đau, giống như không thở nổi. Cho tới khi Lục Vân Triết thở một hơi dài, mới làm dịu cơn đau trong lòng.
Từ khi biết vợ mất tích, Lục Vân Triết mắc bệnh tim, người nhà cũng từng tìm bác sĩ kiểm tra cho ông ấy, bác sĩ nói không phải là tim ông ấy có vấn đề, mà là áp lực tinh thần quá lớn dẫn tới, chỉ có bình thường thư giãn một chút, để tâm thái bình hòa, sẽ từ từ tốt lên.
Nhưng Lục Vân Triết vẫn chưa tìm được vợ con, sao có thể thư giãn tinh thần được. Mỗi năm ông ấy đều tới đây tìm kiếm vợ và con, nhưng chưa từng tìm được.
Ông ấy tới thôn mà lúc đầu hai người đến tìm kiếm, nơi đó không có bóng dáng của vợ, cũng tới căn nhà mà ông cụ để lại tìm, nơi đó đã rất nhiều năm không có người ở, cũng tới nơi họ từng ở lúc trước tìm, vẫn không có…
Thậm chí Lục Vân Triết từng cho rằng vợ gặp phải bất trắc, con bị đưa tới cô nhi viện, ông ta cũng nhờ người điều tra tình huống của cô nhi viện, nhưng lại không tìm được con mình.
Nơi nên tìm đều tìm rồi, nơi có thể nghĩ tới cũng tìm rồi, nhưng cuối cùng họ ở đâu, lẽ nào thật sự giống như mẹ và người nhà nói, có thể đã gặp phải bất trắc? Lục Vân Triết ôm ngực, từ chối mình tiếp tục suy nghĩ lung tung…
Ông ấy luôn tin, chỉ cần ông ấy kiên trì, sẽ có một ngày có thể tìm được họ; thậm chí có khả năng vợ sẽ đột nhiên dẫn con xuất hiện trước mặt ông ấy…
Những năm qua, cho dù vợ con luôn mất tích, người nhà đều khuyên ông ấy tái hôn, Lục Vân Triết đều không đồng ý. Ông ấy luôn kiên trì tìm vợ và con, nếu không tìm được, ông ấy tình nguyện cô độc cả đời.
Cho dù là ba mẹ khóc lóc xin xỏ, gạt ông ấy đi xem mắt, ông ấy đều không thỏa hiệp. Lục Vân Triết vẫn mong chờ ngày có thể gặp được vợ con, có thể trả cho ông ấy một gia đình hạnh phúc viên mãn.