Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-09-21 12:34:11
Lượt xem: 125
Diệp Hoan nói thật với ông ta: “Thanh kiếm ngắn này quả thực mang theo sát khí, là một thanh hung khí, người tới gần sẽ bị sát khí xâm thực, ai tiếp xúc lâu người đó xui xẻo nhất.”
Nghe tới đây, ông chủ mập không khỏi hung hăng chửi mắng lão Hoàng bán kiếm ngắn cho ông ta: “Con bà nó, lão Hoàng cẩu tạp chủng, thế mà lại bán hung khí cho tôi, đây là ăn h.i.ế.p lên đầu ông đây rồi, xem lần sau tôi gặp ông có xử ông ta nhừ tử hay không!”
Nếu không phải có Diệp Hoan ở đây, đoán chừng ông chủ mập đã trực tiếp cầm đao tìm lão Hoàng rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quỷ hám tiền làm ăn không chính đáng, âm thầm qua lại với một số người trộm mộ, thường nhập vào một số đồ riêng tư, đây mới là nguyên nhân thật sự ông ta có được kiếm ngắn. Ai bảo ông ta hám rẻ, đây không phải là chịu thiệt to rồi sao.
Bởi vì từ khi đám người lão Hoàng có được thanh kiếm ngắn này từ trong mộ, liên tục gặp ác mộng mấy đêm liền, trong số bọn họ có người hiểu chút tri thức phong thủy, ý thức được lô hàng có vấn đề. Thế là vốn dĩ họ muốn tìm người thích hợp bán lô hàng này, kiếm một số tiền lớn, nhưng lại không thể bán hàng giá thấp, chỉ sợ thời gian kéo dài, lô hàng này liên lụy khiến họ vô cớ mất mạng.
Ông chủ mập chính là một trong những quỷ xui xẻo đó, bởi vì những món đồ khác trong cùng một mộ cũng bị ô nhiễm sát khí, nhưng sát khí ít nhiều khác nhau, gây ra ảnh hưởng cũng khác nhau. Chỉ có thể mong những người mua trúng lô hàng này may mắn, đừng mua món đồ giống như hung kiếm này.
Ông chủ mập nghe nói kiếm ngắn là hung kiếm, đương nhiên không dám giữ lại bên cạnh, ông ta chỉ có thể nhắm mắt, nhẫn tâm nói: “Đại sư, cô là cao nhân, tôi tặng thanh kiếm ngắn cho cô nha?”
“Ông cho tôi thì tôi phải lấy? Ông nên biết, tôi lấy thanh kiếm ngắn này, đồng nghĩa thay ông giải quyết phiền phức, cứu ông một mạng, nếu không cái mạng nhỏ này của ông phải dính lên thanh kiếm này rồi.” Diệp Hoan khẽ nhíu mày, không vui nói: “Có phải ông nên đưa tôi một số tiền cứu mạng không, hay là mạng của ông không đáng tiền?”
Nói như vậy, quả thực Diệp Hoan đã cứu ông chủ mập một mạng.
Ông chủ mập không dám đắc tội Diệp Hoan, chỉ có thể cười khổ nói: “Đại sư, cô xem cô muốn lấy bao nhiêu tiền?” Đại sư tuyệt đối đừng đào tâm can của ông ta, đòi quá nhiều tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-123.html.]
Diệp Hoan vươn tay nhỏ trắng nõn ra, năm ngón tay mảnh khảnh như ngọc lắc lắc trước mặt ông chủ mập, ý tứ rất rõ ràng: Năm trăm tệ, không mặc cả.
Nếu không phải Diệp Hoan nhìn ra ông mập cầm tinh keo kiệt, đoán được trên người ông ta mang không nhiều tiền, lại sợ phiền phức, đoán chừng có thể c.h.é.m ông mập ghê gớm hơn. Ai bảo bình thường ông mập thường c.h.é.m người khác, hôm nay đổi lại ông ta bị c.h.é.m một lần.
Lần này tâm can của ông mập đập bình bịch lên. Mẹ ơi, cô đại sư bé tí lại lợi hại thật, đến ngay cả trên người ông ta mang bao nhiêu tiền cũng có thể tính ra hòm hòm, còn lấy tròn bỏ lẻ.
Bởi vì giấy bạc ông ta mang trên người chỉ có năm trăm, còn lại toàn là mấy chục tệ tiền lẻ. Bình thường nếu không đủ tiền thối, ông mập sẽ đổi với chủ quầy bên cạnh.
Vốn dĩ bình thường ông mập ngay cả năm trăm tệ cũng không mang, sợ bất cẩn rớt nhiều sẽ đau lòng, ông ta sẽ không nuốt nổi cơm mấy ngày liền. Sở dĩ hôm nay ông ta mang năm trăm tệ là vì ông ta thấy hai hôm nay việc làm ăn không tốt lắm, muốn nhập chút hàng nổi bật mới mang tiền trên người, nhưng còn chưa kịp nhập hàng mà thôi.
Ánh mắt chủ quầy mập nhìn Diệp Hoan bắt đầu xoắn xuýt, rốt cuộc có đưa tiền không? Nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp non nớt của Diệp Hoan, ông mập không muốn đưa, bởi vì ông ta sẽ xót tiền; nhưng nghĩ tới bản lĩnh thần không biết quỷ không hay của Diệp Hoan, ông ta không dám đắc tội, lỡ như chọc giận bà cô nhỏ, phá hỏng tổ mộ ông ta, hại cả nhà ông ta thì phải làm sao?
Ngoài ham tiền, chủ quầy mập còn là một người có lương tri, biết bảo vệ người nhà, thế là ông ta cắn răng quyết tâm, rề rà móc tiền từ trong túi ra.
Chủ quầy mập nhắm mắt, đưa tiền ra: “Đại sư, cô mau nhận tiền đi.” Ông ta sợ ông ta mở mắt sẽ không nhịn được cướp tiền lại.
Diệp Hoan bị động tác nhắm mắt của ông mập chọc cười, lộ ra nụ cười tràn ngập thanh xuân, sức sống tràn trề. Cô vươn tay lấy tiền trong tay chủ quầy mập, rút lại không rút được, vẫn phải dùng chút sức mới lấy được tiền.
Diệp Hoan không khỏi châm chọc ông ta một câu: “Sao, xót tiền rồi, xem ra mạng của ông không đáng tiền?”