Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:05
Lượt xem: 148
Nhưng lúc dạo chợ Hoa Điểu, Diệp Hoan phát hiện một con đường kiếm tiền khá khả thi. Bởi vì chưa từng nghiên cứu đồ cổ, Diệp Hoan vô ý mở Mắt Âm Dương, cô phát hiện thế mà lại có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa đồ cổ thật sự và hàng nhái, chúng mang màu sắc khác nhau. Vì sao Diệp Hoan có thể nhanh chóng nhìn ra được, bởi vì chợ nhiều hàng giả, đồ cổ mang màu sắc ít, cho nên Diệp Hoan nhanh chóng nghĩ thông cách thức bên trong.
Diệp Hoan lập tức ý thức được cô có thể thông qua mua bán đồ cổ kiếm tiền. Loại làm ăn này ít tiền vốn, lợi nhuận lớn, rất nhanh có thể tích lũy một số tiền lớn. Cô định dựa vào Mắt Âm Dương phân biệt đồ cổ kiếm tiền trước rồi tính.
Diệp Hoan vốn chưa từng nghiên cứu đồ cổ, cũng không biết phân biệt đồ cổ bằng cách nào, càng không có suy nghĩ thu thập hàng loạt đồ cổ, sau này luôn dựa vào đồ cổ kiếm tiền. Hiện giờ mà nói, đây là con đường kiếm tiền khá nhẹ nhàng, bởi vì cô có máy gian lận. Đương nhiên, gặp phải đồ vật khá thích, cô có thể tự giữ lại.
Tuy Diệp Hoan định thông qua mánh hời kiếm tiền, nhưng cô mánh hời cô muốn có hơi đặc biệt, không phải mánh hời thông thường mà là mánh hời mang theo âm khí.
Diệp Hoan đã suy nghĩ, kiếp này nếu cô kiếm mánh hời, có thể cắt tài lộ của người khác trong kiếp trước. Lỡ như kiếp trước có người dựa vào mánh hời phát tài, nếu mánh hời này để cô kiếm mất, vậy chẳng phải là cắt tài lộ của người ta sao? Nếu thật sự có chuyện như vậy, trong lòng cô sẽ khó chịu.
Sau khi cân nhắc, Diệp Hoan quyết định nhặt đồ cổ mang âm khí về, sau đó dựa vào bùa trừ tà của cô xua đuổi âm khí trên đồ cổ, rồi bán đi, như vậy coi như là một món công đức, cô cũng có thể yên tâm kiếm tiền. Dù sao thì đồ vật mang theo âm khí bị người bình thường mua về sẽ ảnh hưởng tình trạng tinh thần và sức khỏe của người mua hoặc người nhà.
Đồ cổ ít âm khí có thể mang tới cảm giác khó chịu cho người ta ở một mức độ nhất định, ví dụ toàn thân vô lực, ra mồ hôi, sẽ dần suy giảm sức khỏe của người tới gần; đồ cổ nặng âm khí, chẳng những có thể phá hoại sức khỏe của người ta, còn có thể khiến người ta gặp ác mộng liên miên, thậm chí khiến tinh thần hỗn loạn, xuất hiện ảo giác…
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên vừa hay cuối tuần hai em trai ra ngoài đá bóng, đánh bóng, Diệp Hoan liền đi dạo chợ đồ cổ Hoa Điểu, đặc biệt mở Mắt Âm Dương tìm kiếm đồ cổ mang âm khí.
Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương quan sát suốt chặng đường, thời gian dừng lại trước quầy hàng không dài, cho nên có vài chủ quầy tưởng cô dạo chơi, không có tiền mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-119.html.]
Một cô bé xinh đẹp dạo trước quầy đồ cổ, chủ quầy đều cho rằng đứa trẻ này tò mò, cũng có thể là thích trang sức bày trên quầy. Không phải bé gái đều thích đẹp sao, thích trang sức không sai.
Diệp Hoan nhanh chóng tìm tới mấy món trang sức mang theo âm khí, vừa hay là mấy con giáp điêu khắc từ bạch ngọc, có bò, hổ, ngựa, khỉ, gà, trông phẩm tướng không phải quá tốt, nhưng Diệp Hoan có thể thông qua Mắt Âm Dương nhìn thấy trên con giáp chẳng những mang theo âm khí, còn vấn vít khí tức cổ vật màu trắng sữa nồng đậm. Nhưng không biết chủ quầy bán bộ con giáp này thế nào.
Diệp Hoan là người từng đọc tiểu thuyết, biết nhìn trúng thứ gì trên quầy hàng này, không thể trực tiếp mua, nếu không sẽ bị chủ quầy c.h.é.m giá. Bởi vì người tới đây mua đồ phần lớn là gặp phải thứ mình thích mới mua, cho nên rất nhiều chủ quầy vin vào tâm lý này mà c.h.é.m giá.
Diệp Hoan ngồi xổm xuống, giả bộ nhìn trang sức, hỏi chủ quầy: “Ông ơi, vòng tay này bao nhiêu tiền?”
Lúc quyết định chủ yếu muốn mua mấy con giáp, Diệp Hoan đã có chuẩn bị tâm lý phí nước bọt mặc cả rồi.
Không ngờ chủ quầy là một người thành thật, lão đầu cười ha ha nói: “Nhìn cô bé biết ngay là học sinh, trong tay không có bao nhiêu tiền. Vòng tay này làm từ pha lê, rất rẻ, cháu muốn mua thì trả một tệ là được, không kiếm được mấy hào của cháu.”
Lúc này Diệp Hoan mới dùng Mắt Âm Dương nhìn dung mạo của ông chủ quầy, quan sát sơ qua, nhìn ra ông chủ quầy mắt chính môi dày, tài vận rất tốt, là một người thành thật, không phải ông chủ sẽ c.h.é.m giá.
Diệp Hoan hơi yên tâm, cười hỏi chủ quầy: “Ông ơi, mấy cái này là con giáp sao, trông rất đáng yêu, mấy con giáp này bán thế nào?”
Chủ quầy nói: “Đây là đồ cũ ông thu từ quê lên, không rẻ, sợ cô bé không mua nổi.”