Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:00
Lượt xem: 157
Sau này thường ở, Diệp Hoan ngại đến nhà họ Kỷ ăn cơm, hôm nay ăn, ngày mai dì Lâm – bây giờ là cô giáo Lâm lại gọi ba chị em họ tới ăn cơm thì phải làm sao, còn chi bằng từ chối ngay từ đầu, cô không muốn làm phiền người khác mãi. Hơn nữa đến nhà người khác ăn cơm đâu có tự nhiên bằng tự nấu cơm ăn.
Thế là Diệp Hoan cười nói: “Chúng ta cùng về nhà, nhưng chị phải về nhà nấu cơm, bởi vì hôm qua mẹ chị đã mua ít rau, nếu không nấu ăn, rất nhanh sẽ hỏng mất, thế thì lãng phí biết mấy. Đợi hôm khác đi, hôm khác sẽ tới nhà em ăn cơm.”
Kỷ Nguyên Trân nghe Diệp Hoan từ chối, hừ mũi nói: “Em còn không hiểu chị, biết chị không thích làm phiền người khác, chắc chắn là cảm thấy tới nhà em ăn cơm không tự nhiên, mới không đi. Hôm nay thì thôi, đợi chị ăn hết rau trong nhà, nhất định phải tới nhà em ăn cơm, em nhớ em đã ăn rất nhiều thứ ở nhà chị rồi.”
Bởi vì Kỷ sư phụ đều dạy bọn trẻ tập võ ở nhà họ Diệp, trẻ con đông thì náo nhiệt, thời gian Kỷ Nguyên Trân và Kỷ Nguyên Sâm ở nhà họ Diệp khá nhiều, ăn không ít đồ của nhà họ Diệp. Những chuyện này Kỷ Nguyên Trân đều nhớ, vốn dĩ thấy Diệp Hoan tới, muốn mời cô đến nhà ăn cơm, thế mà không chịu, công chúa nhỏ không vui, trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Diệp Hoan không để tâm tới tính công chúa thi thoảng bùng phát của Trân Trân, cười nói: “Dù sao bọn chị cũng thường trú, cũng không thể ngày nào cũng tới nhà em ăn cơm, nếu bọn chị làm như thế, đoán chừng ba mẹ chị sẽ cho bọn chị ở trường. Cho nên Trân Trân, vì bọn chị có thể tự nấu cơm ăn ở nhà, em tha cho chị đi, hôm khác nhất định sẽ tới nhà em ăn cơm.”
Kỷ Nguyên Trân nghĩ ngợi, tiếp nhận lý do của Diệp Hoan: “Nếu anh chị không tới nhà em ăn mỗi ngày, thi thoảng tới ăn một lần là được rồi, bảo mẫu nhà em nấu cơm ngon, em bảo dì ấy nấu mấy món sở trường cho anh chị ăn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được, em cứ nói với dì Lâm và chú Kỷ như vậy, hôm khác nhất định sẽ đến nhà em ăn cơm.”
Ba đứa trẻ và Kỷ Nguyên Trân nói chuyện, đã đi ra khỏi cổng trường, ra khỏi cổng, nhìn thấy cô giáo Lâm đang đẩy xe đạp đợi họ.
Kỷ Nguyên Trân nhanh nhảu chạy vài bước tới bên cạnh mẹ, nói với mẹ lý do Diệp Hoan không tới nhà ăn cơm.
Lâm Nghi Song biết ba đứa trẻ thực sự biết nấu cơm, thế là gật đầu đồng ý: “Hôm nay các con về nhà nấu cơm, đợi trong nhà dì nấu đồ ngon, mời các con tới ăn cơm, không được từ chối.”
Diệp Hoan: “Cảm ơn dì Lâm.”
Lâm Nghi Song đẩy xe đạp, cùng về với bọn trẻ. Bởi vì viện gia thuộc dành cho lão cán bộ cùng một tuyến đường với nhà mà Diệp Hoan ở, họ có một đoạn cùng đường. Nhưng viện gia thuộc lão cán bộ xa hơn, Lâm Nghi Song về nhà cần phải đi thêm một đoạn nữa.
Đợi mấy người đi tới lân cận trường trung học phổ thông Thực Nghiệp, Diệp Nam tinh mắt nhìn thấy Kỷ Nguyên Sâm đang học lớp 10.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-115.html.]
“Đó không phải là anh Sâm sao, có phải anh ấy đang đợi chúng ta không?”
“Thật sự là anh trai em, có lẽ anh ấy không về nhà vội, ở đây đợi chúng ta đấy.”
Kỷ Nguyên Sâm đã học lớp 10, hai năm qua chiều cao tăng vọt, đã gần một mét tám, trông cao lớn sừng sững, lại kết hợp với gương mặt tuấn tú bất phàm của cậu ấy, chắc chắn là nam thần của khối 10 rồi. Với tư thế đợi người bây giờ của cậu ấy, Diệp Hoan thấy cũng vô cùng đẹp trai, hấp dẫn.
Kỷ Nguyên Sâm cưỡi một chiếc xe đạp thể thao màu đen mới toanh, chống một chân trên đất, một chân đạp trên bàn đạp, tư thế đó vô cùng đẹp trai, có hơi giống mỹ thiếu nam đi ra từ trong truyện tranh.
Đợi Diệp Đông, Diệp Nam và Diệp Hoan lần lượt chào Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân lên trước hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây, đang đợi bọn em sao?”
“Ừm, anh đang đợi mọi người.”
Lâm Nghi Song tới nói: “Trời nóng, con không cần đợi chúng ta, về nhà cùng bạn học của con là được rồi.”
Kỷ Nguyên Sâm cười nói với mẹ: “Mẹ, con muốn đến nhà Hoan Hoan thăm Chiến Thần, sợ hôm qua nó mới chuyển tới đó, sẽ không quen.”
Lâm Nghi Song: “Ây, mẹ nói mà, hóa ra con là nhắm vào Chiến Thần. Đi thôi, vừa hay thuận đường, chúng ta cùng đi thăm.” Bà ấy cảm thấy con trai không chu đáo bằng con gái, con trai đợi họ cùng về nhà, hóa ra là vì Chiến Thần.
Bởi vì lúc nhà chắc chắn nhà đang khóa cửa, nếu Kỷ Nguyên Sâm về trước, chắc chắn không gặp được Chiến Thần, trừ phi cậu ấy leo tường.
Đợi đoàn người tới nhà, Diệp Hoan mò chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, Chiến Thần lập tức xuất hiện trước mặt mấy người.
“Chiến Thần, không có ai ở nhà với em, cô đơn rồi nhỉ? Hay là em theo anh về đi.” Kỷ Nguyên Sâm sờ Chiến Thần nói.
Xem ra cậu ấy thật sự thích Chiến Thần, cho nên mới rời khỏi một đêm đã giống như cách biệt ba thu, Diệp Hoan cũng có hơi không nhìn nổi sự keo sơn giữa người với chó này.