Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:33:51
Lượt xem: 156
Chung quy con trai mới là thịt trên người Lý Vệ Hoa rơi xuống, trong lòng bà vẫn thiên vị con trai mình hơn. Chỉ là trước đây bởi vì vàng bạc do Chiến Thần đào được, Lý Vệ Hoa cũng định để cho con trai nhiều hơn, phần ít để cho Diệp Hoan. Lý Vệ Hoa luôn cảm thấy dù sao Diệp Hoan cũng không phải con ruột, nuôi lớn Diệp Hoan, không bạc đãi cô đã được coi là rất tốt rồi. Trong những việc quan trọng, Lý Vệ Hoa chắc chắn sẽ hướng tới con trai nhiều hơn, dù sao con gái cuối cùng sẽ phải gả đi, huống hồ Diệp Hoan còn không phải con ruột.
Sao Diệp Trường Vinh có thể không hiểu tâm tư của người bên gối, ông nói: “Tốt xấu đã nuôi Hoan Hoan rất lâu rồi, còn có thể không cho con chút của hồi môn sao, chuyện này sau này rồi tính.”
Sư phụ mà Hoan Hoan bái giữa đường đã tặng nhà, cho dù họ là ba mẹ nuôi, nhưng không bỏ ra cái gì, để Hoan Hoan tay không xuất giá? Việc này có hơi quá đáng. Diệp Trường Vinh định dùng vàng bạc đổi tiền mua nhà, phải mua cho Hoan Hoan một căn.
Diệp Trường vinh là đàn ông, con người rộng lượng hơn, ông đã sớm coi Diệp Hoan là con ruột. Ở trong mắt ông, vàng bạc là bởi vì Chiến Thần mới tìm được, nếu không phải Diệp Hoan nuôi Chiến Thần, nhà họ không có tài vận ttoos như vậy. Nếu chia đều, nói ra Đông Đông và Nam Nam vẫn chiếm hời của Hoan Hoan.
Phần lớn mọi việc Lý Vệ Hoa đều nghe chồng sắp xếp, nói xong bà không nói gì nữa, mà bỗng nhiên nhắc tới một chuyện: “Em nhớ lúc anh nhặt Hoan Hoan, bên trong có một sợi dây la bàn gỗ, khi đó em hỏi đây là thứ gì, anh nói trông giống như la bàn thu nhỏ…Trường Vinh, anh nói có phải mẹ ruột của Hoan Hoan cũng là thầy bói không, nếu không sao Hoan Hoan có thiên phú, khiến Kỷ sư phụ nhận nó làm đồ đệ; nếu không ai lại làm một sợi dây la bàn đeo, trông rất kỳ quái.”
Diệp Trường Vinh cũng từng suy nghĩ chuyện này, ông cảm thấy vợ nói có lý lẽ nhất định, nhưng rốt cuộc là như thế nào, vẫn phải gặp được mẹ ruột của Hoan Hoan mới biết.
Diệp Trường Vinh: “Hình như có khoảng thời gian Hoan Hoan đeo sợi dây? Phải dặn dò con, thứ đó là do mẹ ruột nó để lại, nó đừng có xem nhẹ, làm mất.”
Lý Vệ Hoa: “Còn cần anh lo? Em đã sớm thấy Hoan Hoan không còn đeo nữa, hỏi thử, nó nói giáo viên trường không cho đeo trang sức nên cất rồi, đợi sau này rồi đeo.”
“Ồ, là như vậy à, anh sợ nó làm mất. Em dặn dò nó thêm một câu, chỉ cần không mất là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-109.html.]
“Được, ngày mai em nói với con một tiếng.”
Hai vợ chồng nói tới đây, rất nhanh đi vào mộng đẹp.
Nếu đã có nhà, ba đứa con chắc chắn có thể vào thành phố học, đợi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa dành thời gian nói chuyện này với ba mẹ, ở nhà họ Diệp dấy lên một làn sóng. Vì chuyện này, con gái đã gả đi là Diệp Trường Ninh, Diệp Trường Tĩnh biết tin đều quay về thôn Ngọc Tuyền.
Chuyện này đối với nhà họ Diệp mà nói là đại sự, Diệp Trường An – người có thành tựu nhất nhà họ Diệp chẳng qua chỉ lăn lộn ở huyện thành, còn chưa tới thành phố, ba đứa trẻ lại có thể vào thành phố học, cả nhà biết được đều vô cùng kinh ngạc.
Diệp Trường Vinh giải thích lý do cho ba đứa con đi học với ba mẹ anh chị em, mọi người đều cho rằng ba đứa nhỏ nhờ phúc của Kỷ trấn trưởng hàng xóm mới có thể vào thành phố học cấp hai, dù sao thì trường là do Kỷ trấn trưởng tìm giúp. Diệp Trường Vinh đã che giấu đại boss sau màn là Kỷ sư phụ, dù sao thì lai lịch của Kỷ sư phụ có hơi khó giải thích, ông sợ nói nhiều sẽ khiến người nhà nghĩ nhiều nên không nhắc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đều vui vì ba đứa trẻ có thể vào thành phố học, khen thưởng cho chúng rất nhiều.
Bà nội Diệp vui mừng không khép được miệng: “Hoan Hoan, Đông Đông và Nam Nam thông minh, nếu không cũng không thể khiến Kỷ trấn trưởng hao tâm tổn sức chuyển trường cho chúng.”
Ông nội Diệp cười lộ đầy nếp nhăn trên mặt: “Chứ gì nữa, các cháu vào thành phố chăm chỉ học hành, đừng khiến gia đình mất mặt. Nghe nói thành phố dạy tốt, sau này các con thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, chuyển vào thành phố sống, cũng đón ông và bà cháu đi mở mang sự phồn hoa trong thành phố…”
Bác gái, còn có cô cả Diệp Trường Ninh của Diệp Hoan thuần túy là vui cho ba đứa, cảm thấy chúng vào thành phố học càng nắm chắc đậu đại học.
Nhưng Diệp Trường Tĩnh đã gả vào huyện thành, vừa sinh con trai, còn có thím ba của Diệp Hoan lại được voi đòi tiên, đứng núi này trông núi nọ.