Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 89
Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:04:47
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô cần mua thêm muối để muối dưa, nhà còn ít quá. Lý Nguyệt Lan thì chọn thêm xì dầu, hai người vừa chọn vừa trò chuyện nhẹ nhàng.
Vừa trả tiền xong, đang định rời đi, thì lại nghe thấy một câu khiến người khác sởn da gà:
"Ký chủ, Liễu Vân Sương đến rồi!"
Giọng nói chua loét ấy, chẳng cần quay đầu cũng biết là của hệ thống.
Không dám quay lại, Liễu Vân Sương khẽ nghiêng đầu, vờ như không nghe thấy. Cô biết, cô ta nhất định sẽ kéo Hứa Lam Xuân lại – đúng như dự đoán.
Liễu Vân Sương và Lý Nguyệt Lan đang chuẩn bị rời khỏi Cung Tiêu Xã thì từ xa, một bóng người quen thuộc đã sấn lại, mặt dày như keo bám.
"Ơ kìa, chị dâu hai, sao chị cũng ở đây vậy?" – Giọng nói the thé của Hứa Lam Xuân vang lên, cố tình cao giọng như thể sợ người khác không nghe thấy.
Lời còn chưa dứt, Lý Nguyệt Lan đã nhíu mày, không nén nổi cơn bực, liền lên tiếng:
"Ai là chị dâu hai của cô? Vân Sương đã ly hôn với anh hai cô từ lâu rồi. Nói chuyện cho cẩn thận một chút!"
Nghe thế, Hứa Lam Xuân thoáng khựng lại, nhưng sau đó vẫn giữ nụ cười điệu đà trên môi.
"À, đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất. Giờ thì Liễu Vân Sương không còn là người nhà chúng ta nữa rồi."
Cô ta giả vờ thở dài, sau đó liếc nhìn mấy đứa nhỏ.
"Thật ra, tôi cũng không so đo mấy chuyện vặt vãnh làm gì. Gặp nhau ở đây rồi, hay là tôi mua cho các cháu ít quần áo đi, xem như là cô út có lòng."
Nói đoạn, cô ta còn dợm bước tới kéo tay Hứa Tri Tình. Nhưng con bé đã nhanh như chớp nấp ngay sau lưng Liễu Vân Sương, ánh mắt cảnh giác như thấy rắn độc.
"Sợ cái gì chứ," – Hứa Lam Xuân cười khẽ, giọng đầy vẻ bề trên – "Mẹ con không còn là con dâu nhà họ Hứa thì sao? Mấy đứa nhỏ vẫn là cháu ruột của tôi. Cô út mua cho các cháu vài bộ quần áo thì có gì sai?"
Cô ta nói vậy, quả đúng là hợp với lệ thường nơi đây: con gái về nhà mẹ đẻ thường mang quà cho cháu, xem như một phần trách nhiệm và cũng là thể diện.
Nhưng Liễu Vân Sương đã sống qua hai kiếp người, tâm tư như thế làm sao cô không nhìn thấu?
"Hừ, đồ của cô, chúng tôi không dám nhận. Lỡ đâu sau này lại có người lôi ra làm chuyện, kiện tụng vớ vẩn thì sao? Đừng tưởng người ta không biết gì, cô trước khi đi xem mắt, người ta ắt đã điều tra rồi. Cô là hạng người gì, trong lòng họ rõ như ban ngày, đừng có giả bộ trong sạch nữa!"
Câu nói của cô như lưỡi d.a.o bén, cắt thẳng vào mặt mũi Hứa Lam Xuân.
"Chị..." – Cô ta tức nghẹn, nhưng nhanh chóng chuyển sang bộ dạng đáng thương.
"Ngọc Lương, anh đừng giận. Đây là vợ cũ của anh hai em, đã ly hôn rồi. Em thấy chị ấy vất vả nuôi ba đứa nhỏ, mới có lòng tốt muốn giúp."
Lý Nguyệt Lan bên cạnh nghe mà nổi hết cả gai ốc, bĩu môi nói khẽ nhưng đủ lớn để người xung quanh nghe thấy:
"Giả tạo quá rồi đấy!"
Hứa Lam Xuân vẫn giữ nguyên dáng vẻ uỷ mị, đôi mắt ngấn nước khiến mấy người đàn ông đứng gần đó có chút lay động.
Đúng là loại đàn bà biết lợi dụng lòng thương hại của người khác.
"Các người cứ nghĩ xấu về tôi. Nguyệt Lan, năm xưa chẳng phải Cường Tử nhà chị thích tôi sao? Nhưng tôi luôn coi anh ấy là anh trai! Chỉ sợ chị hiểu lầm, nên sau này gặp cũng chẳng dám chào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/89.html.]
Lý Nguyệt Lan nghe xong, m.á.u dồn lên mặt, suýt nữa lao vào cào xé cô ta, nếu không có Liễu Vân Sương kịp thời kéo lại.
"Nguyệt Lan, không đáng để tức giận. Cô ta là loại đàn bà tự luyến đấy!"
Mộng Vân Thường
"Cái gì mà tự luyến?" – Lý Nguyệt Lan nhất thời chưa hiểu.
"Ý là, rõ ràng rất bình thường, nhưng lúc nào cũng nghĩ ai cũng thích mình."
"Chị!" – Hứa Lam Xuân nghiến răng, ánh mắt như muốn lột da người đối diện.
Lúc này, hình tượng ngọc nữ mà cô ta cố công xây dựng sắp tan thành mây khói.
Lý Nguyệt Lan cười hả hê, vỗ tay một cái rõ to:
"Hay! Đúng là loại tự luyến!"
"Nghe cho rõ đây, Hứa Lam Xuân!" – Cô nghiến giọng, ánh mắt sắc bén – "Cô đã tìm được đối tượng thì lo mà giữ lấy. Đừng rảnh rỗi mà dây dưa với tôi. Cẩn thận tôi lật hết cái mặt nạ của cô ra cho người ta xem!"
Bên kia, Tần Ngọc Lương – người đàn ông đi cùng Hứa Lam Xuân – từ nãy vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng:
"Có thể là hiểu lầm chăng?"
"Không có hiểu lầm gì ở đây cả!" – Liễu Vân Sương không khách khí – "Anh lo mà giữ chặt đối tượng của mình. Nếu không khống chế được, tôi không ngại tặng anh sợi dây!"
Nói xong, cô kéo tay Hứa Tri Tình quay người rời đi, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Lý Nguyệt Lan đi sau cùng, quay đầu lại nhìn Tần Ngọc Lương, bật cười ha hả:
"Anh không hiểu à? Ý là chó phải buộc dây đấy!"
"Đồ... đồ quá đáng!" – Hứa Lam Xuân tức đến mức run rẩy, mặt mũi đỏ gay, nhưng vẫn phải cố kìm lại vì còn Tần Ngọc Lương đứng bên.
Cô ta chỉ còn biết nắm tay Hứa Tri Vi thật chặt để giữ chút bình tĩnh cuối cùng. Dẫu sao, giai đoạn này mà bùng nổ thì cũng coi như xôi hỏng bỏng không.
Bên này, mấy người đã đi xa, bắt đầu rảo bước về phía đội sản xuất Hồng Tinh.
"Chị Vân Sương," – Lý Nguyệt Lan đột nhiên lên tiếng – "Sau này em không gọi chị là chị dâu nữa đâu. Hai người ly hôn rồi, em gọi chị là chị gái được chứ?"
Nghe vậy, Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười.
"Gọi gì cũng được, chỉ là cách xưng hô thôi, em thích sao thì cứ gọi thế."
"Vậy em gọi là chị nha!" – Cô gái cười tươi rói – "Chị Vân Sương, vừa nãy chị ngầu quá! Chỉ nói vài câu mà Hứa Lam Xuân tức đến cứng họng. Chị không nhìn thấy đâu, mặt cô ta lúc đó xanh như tàu lá chuối!"
Hứa Lam Xuân đúng là thứ đàn bà khiến người ta ngứa mắt. Bên ngoài thì ra vẻ dịu dàng yếu đuối, bên trong thì bụng dạ thâm độc. Nhưng cái đáng sợ nhất không phải là cô ta. Mà là Hứa Tri Vi – con bé đó mới thật sự là hiểm họa ngầm.
"Đúng rồi, em có để ý thấy con gái của cô ta không? Phản ứng thế nào?"
Lý Nguyệt Lan chợt hỏi.
"Hả? Ý chị là Hứa Tri Vi à? Em cũng không chú ý lắm… dù sao cũng chỉ là một đứa con nít, có thể làm được gì?"