Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 75
Cập nhật lúc: 2025-06-21 11:27:36
Lượt xem: 143
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Sở Nga lúc này không nhịn được nữa, bước lên, dằn từng chữ:
"Bà cụ Hứa, bà còn biết nói tiếng người không? Vân Sương ở nhà bà bao nhiêu năm, bao nhiêu công điểm, giấy trắng mực đen ghi rõ ở đại đội! Ăn bao nhiêu, làm bao nhiêu, ai cũng thấy. Nếu tính kỹ, nhà bà còn nợ cô ấy chứ không phải đến đây đòi!"
Lời cô dứt khoát, đanh thép.
"Bà già rồi thì đầu óc lú lẫn cũng không trách, nhưng Hứa Lam Giang, Hứa Lam Xuân – hai người trẻ tuổi, còn tỉnh táo mà cũng để bà ấy làm càn vậy sao?"
Không để ai chen vào, cô quay sang phía đồng chí công xã:
"Vừa hay, cán bộ xã cũng đang ở đây. Chuyện thế này phải làm rõ, không thể để mấy người vô lý cứ nghĩ mình muốn đánh ai thì đánh, muốn cướp gì thì cướp!"
Bà cụ há miệng định phản bác, nhưng bị Hứa Lam Giang đứng bên kéo tay ra hiệu im lặng. Đỗ Nhược Hồng phía sau cũng vội bước lên, thì thầm vài câu với người nhà họ Hứa – rõ ràng họ đã bắt đầu lo sợ sự việc lan ra đến cấp trên.
Ngay lúc ấy, Hứa Lam Xuân lại cất giọng chanh chua:
"Không nói đến lương thực, nhưng đôi vòng vàng của nhà chúng tôi, chị phải trả lại cho chúng tôi đấy!"
Cô ta vừa dứt lời, đám đông dưới sân như bùng nổ.
"Vòng vàng à? Nhà nghèo mà còn có vòng vàng cơ à?"
"Đúng rồi đấy, nếu thật có vàng, đủ sống mấy năm không lo!"
Liễu Vân Sương khịt mũi cười lạnh:
"Vòng tay vàng? Cô mơ giữa ban ngày à? Nhà cô là hạng người gì mà có đồ quý thế? Vắt cổ chày ra nước mà còn đòi có vòng tay vàng à? Lúc tôi dọn ra khỏi nhà, nếu thật có món đồ quý như vậy, mấy người nhà cô sẽ để yên cho tôi chắc?"
Cô cố ý nhấn mạnh, không phải vì sợ, mà chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của đám người kia.
Không ngoài dự đoán, Hứa Lam Xuân lập tức cắn ngược lại:
"Nhà chúng tôi đúng là nông dân nghèo, nhưng còn nhà cô thì sao, ai mà chẳng rõ ràng trong bụng? Đừng có giả ngây giả ngô ở đây. Lúc cưới cô về, bố mẹ cô lén dúi cho cô một đôi vòng tay vàng làm của hồi môn, cô tưởng tôi không biết chắc?"
Liễu Vân Sương không vội vã đáp trả. Cô cúi người đặt con gái nhỏ xuống, rồi thong thả đứng dậy, liếc Hứa Lam Xuân một cái như thể đang nhìn con ruồi bu trên miệng nồi canh.
"Không bàn chuyện có hay không có vòng vàng. Nhưng nếu thật sự là của hồi môn thì đó là đồ của tôi – nhà gái cho con gái, liên quan gì đến cô? Liên quan gì đến nhà họ Hứa? Lý lẽ kiểu gì thế?"
"Con này nói bậy!" – bà cụ Hứa lúc này không nhịn được nữa, gào lên chói tai, chen ra khỏi đám đông.
"Mày đã gả vào nhà tao, vậy thì mọi thứ trên người mày đều là của nhà tao! Mày rời đi, đừng hòng đem cái gì theo!"
Liễu Vân Sương không hề tỏ ra yếu thế, môi cười nhạt nhưng lời nói như dao:
"Tôi thấy bà mới là người ăn nói linh tinh. Của hồi môn là đồ bên nhà gái cho con gái, từ xưa đến nay đều như thế. Đừng nói bà không biết, chỉ là cố tình làm ầm lên để cướp trắng thì có."
Bà Ba đứng bên cạnh cũng xen vào, giọng chắc nịch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/75.html.]
"Từ trước tới giờ, của hồi môn là đồ cá nhân của con gái, nhà chồng không có quyền đụng vào. Dù là thật hay giả, bà nói vậy là sai rành rành rồi."
Những người phụ nữ trẻ tuổi xung quanh gật gù đồng tình. Ai mà chẳng có con gái, ai chẳng lo con mình mai này bị gả vào nhà chồng như rơi vào hố lửa?
Trương Trường Minh không kìm được nữa, giọng đầy giận dữ:
"Thôi đủ rồi! Bà cụ Hứa, Hứa Lam Xuân, mấy người đến đây là để làm loạn hay sao? Nói trắng thành đen, lấy lý lẽ quái gở để cướp của người khác, còn đòi động tay động chân? Nghĩ ở đây không ai trị được các người à?"
Sắc mặt anh ta đã tối sầm. Nếu chuyện này mà để người của công xã nghe được, thanh danh cả đội sản xuất Hồng Tinh cũng mất sạch.
Nhưng bà cụ Hứa vẫn như cái loa rè, vừa cố chấp vừa vô lý:
"Tôi nói sai chỗ nào? Cô ta bước vào nhà tôi là người nhà tôi, thì tất cả đều là của nhà tôi! Muốn rời đi? Được, bỏ lại hết đồ rồi hãy đi!"
Liễu Vân Sương nhếch môi cười khẩy:
Mộng Vân Thường
"Lúc tôi dắt ba đứa con rời đi, nhà các người chả phải còn đứng ngay trước cửa nhìn đó sao? Tôi mang cái gì theo, các người không rõ à? Các đồng chí đội viên, chúng ta ở cùng một đội sản xuất, sống sát nhau bao nhiêu năm rồi. Bà cụ Hứa là người thế nào, tôi không cần phải nói, mọi người đều hiểu rõ trong lòng."
Hứa Lam Xuân hừ một tiếng, không chịu thua, bước lên một bước, giọng đầy nghi ngờ và giễu cợt:
"Nhà chị bây giờ cái gì cũng có, đồ dùng trong nhà mới tinh, ba đứa con thì áo quần tươm tất, còn có gạo, trứng, thậm chí nuôi cả chó. Nếu không bán vòng vàng lấy tiền thì đào đâu ra? Chị tưởng người ta không biết chắc?"
Cô ta nói như thể mình là quan thuế vụ, mắt dán khắp các ngóc ngách nhà người ta vậy.
Liễu Vân Sương cười khinh miệt, "Nhà tôi có gì thì cũng chẳng đến lượt cô soi mói. Em chồng cũ mà cứ như mẹ chồng, rảnh quá rồi đấy!"
"Chị tự soi gương đi! Nhà chị trước kia trống rỗng, bây giờ cái gì cũng có. Cả cái bát cái đĩa cũng là mới. Không bán vàng thì tiền đâu ra mua?"
Đến đây, người xung quanh bắt đầu xì xào. Họ biết rất rõ – nhà họ Hứa lúc trước đã vơ vét sạch sẽ đồ đạc của Liễu Vân Sương. Ngay cả tủ đựng cơm, chum đựng nước, cũng phải đòi đi đòi lại mới được trả về.
"Được rồi!" – Hứa Lam Xuân lại lớn giọng, cố chiếm thế thượng phong.
"Vòng tay vàng đáng giá lắm, cho dù chị có bán đi thì cũng không tiêu hết chỉ trong một lần như vậy được! Chị lấy ra đây đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện chị đả thương anh tôi!"
Liễu Vân Sương nghe đến đây, thật sự phải kìm lắm mới không cười lạnh thành tiếng. Cô liếc qua Trương Trường Minh – thấy anh đang cau mày nhẫn nhịn, cô quyết định không gây khó dễ cho anh nữa.
"Nghe cho rõ đây, Hứa Lam Xuân! Chuyện hôm nay, không đơn giản như cô nghĩ đâu."
Cô rướn thẳng lưng, ánh mắt quét qua đám người đang bu quanh, từng chữ rõ ràng, rắn rỏi:
"Thứ nhất, đồ của tôi – là của hồi môn, của tôi từ nhà mẹ đẻ mang sang, không hề liên quan đến nhà họ Hứa. Dù c.h.ế.t cũng không ai lấy được.
Thứ hai, tôi không hề có vòng tay vàng gì hết, các người đừng mơ mộng hoang đường nữa.
Và cuối cùng, những đồ đạc trong nhà hiện giờ – từ nồi niêu xoong chảo cho tới quần áo ba đứa nhỏ – đều là vật dụng cơ bản sinh hoạt hằng ngày. Ai chẳng cần phải sống? Mấy thứ đó có đáng giá mấy đâu? Cũng chỉ là tiền thuốc men bà cụ Hứa bồi thường trước đó, chứ không phải từ vàng bạc nào hết!"
Dứt lời, cô liếc đám người đang hóng chuyện, như nhắc nhở họ tỉnh táo lại – đừng để bị nhà họ Hứa dắt mũi chỉ vì "một chiếc vòng tay vàng".