Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 70
Cập nhật lúc: 2025-06-21 10:15:56
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đại đội trưởng, giờ phải làm sao đây ạ?" – Kế toán Từ thở hắt ra, mắt lo lắng nhìn về phía ruộng ngô – "Cánh đồng ngô phía Tây bị mưa đá làm rụng trụi cả. Cây gãy ngang, lá dập nát. E là cũng không sống nổi."
Y như những gì cô từng nhớ ở kiếp trước – từng cảnh tượng, từng mất mát đều lần lượt tái diễn, chẳng sai lệch chút nào.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải mới sửa đập sao? Tại sao lại có thể vỡ đê được?" – Trương Trường Minh cau mày, vẻ mặt nghi hoặc đầy thất vọng. Anh ta chính là người trực tiếp giám sát công trình, giờ xảy ra chuyện, trách nhiệm đâu thể chối bỏ.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Không ai dám nói chắc. Nhưng ánh mắt ai nấy đều nặng trĩu, những tiếng thì thầm, than vãn bắt đầu lan ra khắp sân như một làn khói mù.
"Thôi c.h.ế.t rồi! Nếu không còn lương thực thì mùa thu này sống thế nào đây?"
"Nhà tôi còn ông cụ với mấy đứa nhỏ, không lẽ lại để họ c.h.ế.t đói sao?"
Càng lúc càng nhiều tiếng nói vang lên. Mấy người đàn bà già trẻ ngồi bệt bên tường, mặt mày tái mét, như thể vừa mất đi chỗ dựa cuối cùng.
Bao nhiêu công sức, bao nhiêu hy vọng gửi gắm vào đám lúa, đám ngô ấy – giờ thì mất trắng. Đó đâu chỉ là hạt giống, mà là miếng ăn cho cả mùa đông giá lạnh phía trước!
"Đại đội trưởng, anh nói đi, giờ phải làm sao?" – giọng một người đàn ông vang lên, mang theo cả sự tuyệt vọng.
Trương Trường Minh đứng giữa sân, mắt nhìn xa xăm. Anh ta im lặng vài giây, rồi mới trầm giọng:
"Chuyện đã xảy ra rồi, trách móc cũng không giải quyết được gì. Tôi sẽ lên công xã báo cáo ngay. Kế toán Từ, anh ở lại tổ chức người của đội, đợi nước rút thì kiểm tra con đập cho kỹ."
"Vâng, anh cứ yên tâm!" – Kế toán Từ gật đầu, rồi hỏi tiếp – "Còn số lúa và ngô ở phía Tây thì sao ạ?"
Trương Trường Minh khẽ thở dài, giọng anh ta trùng xuống:
"Đợi tôi quay lại rồi tính. Việc này… phải xin chỉ thị."
Anh ta quay người, lên xe đạp, rời đi trong ánh mắt dõi theo đầy nặng nề của dân làng.
Thời gian trôi chậm rì rì. Đến tối, nước vẫn chưa rút, bầu trời vẫn xám xịt như trùm lên làng một tấm chăn ướt nặng trịch.
Cuối cùng, Trương Trường Minh cũng quay về. Lần này, theo sau anh ta là một người đàn ông đeo túi chéo – cán bộ từ công xã.
"Đại đội trưởng về rồi! Người công xã đến rồi!" – đám đông ùa tới, tiếng người réo gọi liên tục.
Vị cán bộ nhìn quanh một lượt, rồi giơ tay lên trấn an:
"Đồng bào, tôi hiểu tâm trạng của mọi người. Không chỉ đội Hồng Tinh, mà mấy đội lân cận cũng gặp tình trạng tương tự. Tổ chức sẽ có phương án cứu trợ. Nhưng cũng cần mọi người tự lực cánh sinh!"
Liễu Vân Sương đứng ở hàng sau, nghe đến đây, bỗng rùng mình. Cảnh tượng này... kiếp trước cũng đã từng xảy ra. Một vị cán bộ cũng từng tới, nói những lời y như vậy.
Nhưng công xã thì bận bịu trăm việc, có thể giúp được gì bao nhiêu đâu? Chuyện khắc phục, cuối cùng vẫn phải do dân tự lo.
Lúc này, cán bộ tiếp lời:
"Nguyên nhân là khu vực giáp ranh giữa đội sản xuất các anh và đội bên kia có chỗ đê yếu, vỡ ra trước. Nước tràn vào, khiến mấy chỗ lân cận cũng vỡ theo. Cây trồng bị nước nhấn chìm, hư hại là chuyện không tránh khỏi."
Giọng ông ta trầm xuống:
"Quan trọng nhất bây giờ là khắc phục hậu quả. Số lúa kia… không cứu được nữa. Giờ đang mùa phát triển, lúa vừa trổ bông, mà ngâm nước kiểu này, không ăn nổi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/70.html.]
Người dân bắt đầu xì xào. Có người ôm đầu khóc thút thít.
"Ngô thì sao ạ?" – một người hỏi.
"Ngô thì còn đỡ. Dù bẻ ngang, đổ rạp, nhưng trái cũng đã lớn. Có thể tranh thủ thu về, xay ra, ăn tạm cầm hơi. Không được kén chọn nữa."
Cuối cùng, mọi người bàn nhau: dọn ngô trước. Còn dùng được thì chia đều về cho các hộ, ít nhất cũng đắp đổi được vài ngày.
Trương Trường Minh gật đầu:
"Các đồng chí yên tâm. Thiên tai lần này chỉ ảnh hưởng cục bộ. Những đội khác không bị, có thể báo lên xin trợ cấp. Lúc đó sẽ có hướng hỗ trợ cho chúng ta."
Giọng ông cán bộ hùng hồn, ánh mắt sáng quắc, như muốn truyền thêm sinh khí cho mọi người.
Dân làng nghe vậy, cũng có chút hy vọng, bắt đầu xắn tay chuẩn bị. Mỗi nhà phải cử người đi làm, ai cũng phải có trách nhiệm. Phải làm cả đêm mới kịp.
Với tình hình thế này, chẳng ai còn thời gian để nghỉ ngơi.
Nhưng Liễu Vân Sương thì không đi. Trước mắt, ba đứa nhỏ ở nhà một mình là chuyện lớn hơn hết thảy.
Cô liếc mắt thấy ba anh em nhà họ Hứa mặt mày ỉu xìu, đứng nép ở góc sân. Kiểu này, chắc Hứa Lam Giang hoặc Hứa Lam Hà sẽ đi. Còn cái tên Hứa Lam Hải kia, ban ngày còn không chịu nhúng tay, nói chi ban đêm.
Cô chẳng buồn quan tâm. Dù có ngô hay không, cô cũng không gấp. Hiện tại nhà cô vẫn còn ăn được, không đến mức phải cướp từng củi ngô một.
Sau khi sắp xếp xong, đám đông lục tục giải tán.
Về đến nhà, cô mới tháo khăn ra, định đi rửa mặt thì từ trong bếp, một làn khói đen đặc trào ra như mây vần vũ.
Liễu Vân Sương giật b.ắ.n mình.
"Tri Tình! Có chuyện gì thế?"
Cô chạy vội vào bếp. Từ xa đã nghe tiếng ho sù sụ của hai đứa nhỏ. Khi cô vừa tới cửa, hai bóng dáng nhỏ lao ra, mặt mũi đen nhẻm, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Mẹ… mẹ ơi… Bọn con… bếp bị ngập nước… lò ẩm hết rồi… Bọn con nhóm mãi mà không cháy… khói nhiều quá… cay mắt lắm!"
Hứa Tri Lễ vừa nói vừa ho khù khụ, giọng nghẹn ngào.
Liễu Vân Sương thở phào nhẹ nhõm. Không cháy nhà là may rồi!
"Không sao, để mẹ làm. Vừa nãy mẹ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Mau đi rửa mặt, xúc miệng, uống ngụm nước ấm cho dịu đi."
"Vâng ạ." – Hai đứa nhỏ líu ríu như chim non.
Trong khi đó, Hứa Tri Ý vẫn đang nằm chơi trên giường đất, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Liễu Vân Sương xắn tay, trở lại bếp. Khói vẫn còn cuồn cuộn. Cô vơ lấy mấy cành củi nhỏ khô còn giấu trong góc, chêm vào.
Chắc ngày mai cô sẽ ra sông nhặt ít đá, lát lại cái lối đi từ cổng vào bếp. Dù cực, nhưng cũng phải cố. Nhà có trẻ nhỏ, không cẩn thận là ngã như chơi.
Mộng Vân Thường
Thời thế như thế này, sống được đã là may mắn lắm rồi.