Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 48

Cập nhật lúc: 2025-06-19 15:48:45
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bác Ba, bác đừng vội đi! Ở lại ăn với mẹ con cháu bữa cơm đã. Cơm thì chẳng có gì ngon, nhưng là tấm lòng ạ." – cô vội vàng giữ lại.

"Thôi thôi, Vân Sương à, bác không ăn đâu. Nhà cháu cũng chẳng dư dả gì, giữ lấy mà ăn. Sau này khá hơn rồi, thì mời bác bữa cơm còn tốt hơn cả bây giờ." – ông gạt tay, nói xong thì bác gái cũng đến khuyên thêm. Theo lẽ thường, người giúp việc nặng nhọc như vậy, chủ nhà phải lo bữa cơm mới phải đạo.

Liễu Vân Sương cố gắng giữ họ lại nhưng hai ông bà vẫn nhất mực từ chối.

"Haiz... biết phải làm sao bây giờ..." – cô lẩm bẩm, nhìn theo bóng hai người già khuất dần mà lòng nghẹn lại.

Nhà họ Hứa là người thân ruột thịt thì tính toán từng miếng cơm manh áo. Còn đây chỉ là hàng xóm, mà lại thật thà, nghĩa tình đến vậy. Đúng là người với người, so ra chỉ thêm buồn.

"Mẹ ơi, ông bà không ở lại, thế giờ mình làm sao?" – Hứa Tri Tình nhỏ giọng hỏi, đôi mắt lộ vẻ áy náy. Cô bé cũng muốn giữ ông bà lại, chứ để họ về như thế, thật chẳng yên tâm.

"Không sao đâu con. Nhà ông bà còn khá hơn nhà mình. Thế này nhé, mẹ con mình nấu cơm, rồi đem sang biếu ông bà một ít, coi như lòng biết ơn."

Nghe mẹ nói vậy, mắt Tri Tình sáng rỡ, vội chạy vào bếp chuẩn bị.

Gạo là thứ quý, ai ở vùng này mà chẳng biết. Trồng thì có trồng, nhưng năng suất thấp, chia về tay mỗi nhà chẳng được bao nhiêu. Hầu hết người ta phải đổi lấy lương thực thô – ăn cho chắc bụng mà sống qua ngày. Dành được vài cân gạo để Tết ăn tươm tất đã là cố gắng lắm rồi. Nhiều nhà đến Tết còn chẳng có nổi bữa cơm trắng, chỉ có khoai với bắp.

Nhìn căn lán lợp cỏ tranh vừa dựng xong, lòng cô dâng lên cảm giác vừa tự hào vừa an tâm. Lương thực trong nhà tạm đủ, củi cũng đã gom được một đống. Nếu trời có mưa bão hay lũ lụt xảy ra, chắc cũng cầm cự được. Cô tự nhủ: năm nay nhất định phải trồng thêm rau, lo đủ cái ăn cho cả nhà qua mùa đông.

Sau khi cơm chín, Hứa Tri Tình múc một bát cơm trắng đầy, bỏ vào bát sứ nhỏ, mang sang nhà ông bà Ba. Còn Liễu Vân Sương thì ngồi lựa lá khoai lang non rửa sạch, chần qua nước rồi trộn với chút muối và dầu ăn.

Trước kia ở nhà họ Hứa, người lớn toàn nói: trồng rau không ra gì, chỉ trồng lúa thôi. Nhưng cô biết, nếu chịu khó chăm thì rau cũng có thể thu hoạch liên tục. Ăn không hết thì phơi khô, để dành mùa đông. Hoặc muối chua, ăn được quanh năm. Ai nói trồng rau là vô ích?

"Mẹ, mẹ ơi..." – Hứa Tri Lễ đứng trước mâm cơm, mặt xị xuống. "Chị cả đem hết cơm sang rồi, còn tí xíu này sao đủ ăn..."

Tri Tình vừa trở về thì nghe thấy em trai nói. Cô không nói gì nhiều, chỉ múc lại phần của mình rồi đẩy về phía em.

"Nhà mình đâu có nhiều gạo, em ăn thêm chút nước cơm là được rồi. Chị chia cho em một nửa phần của chị nhé."

Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương nghe mà khựng lại. Trước nay, con gái lớn của cô luôn là đứa dịu dàng, nhường nhịn. Ai nói gì cũng chỉ cúi đầu "vâng ạ".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/48.html.]

Sự thay đổi của Hứa Tri Tình, lại còn mang theo giọng điệu như đang dạy dỗ em trai, khiến Liễu Vân Sương nghe mà buồn cười.

"Không cần đâu," – Hứa Tri Lễ nhỏ giọng, cúi đầu lí nhí – "Em chỉ thấy hơi ít thôi... hôm nay ai cũng làm việc mà..."

Dáng vẻ như hiểu chuyện khiến cô càng thấy mềm lòng. Cậu nhóc rõ ràng đã nhận ra, nhà mình đâu có dư dả gì mà so đo thêm nữa.

"Em hai, chị không phải có ý trách em. Nhưng mà em nghĩ xem, ông Ba và bà Ba lớn tuổi như thế, vậy mà còn leo lên leo xuống giúp chúng ta. Cỏ tranh trên mái lều cũng là của nhà người ta. Người ta đã giúp công lại cho đồ, nếu chúng ta không thể hiện gì, chẳng lẽ để hai bác ấy mang ấm ức trong lòng?"

Giọng Hứa Tri Tình không lớn, nhưng mỗi câu đều có lý. Mười tuổi đầu mà nói chuyện đâu ra đấy, khiến Liễu Vân Sương thoáng trầm ngâm. Cô thầm nghĩ, nếu kiếp trước con bé không bị ảnh hưởng tâm lý thì rất có thể sau này sẽ là người có bản lĩnh.

Hứa Tri Lễ đứng một bên nghe xong cũng gật đầu:

"Chị cả nói đúng. Người ta giúp mình là cái tình, không giúp cũng là điều bình thường. Hai ông bà đã tốt bụng như vậy, mình không thể keo kiệt mà làm người ta lạnh lòng."

Cậu nhóc tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã hiểu được đạo lý, không còn cáu gắt như ban nãy.

"Thôi, đừng nói nữa, ăn cơm đi đã," – Liễu Vân Sương dẹp hết mọi chuyện sang một bên.

Trẻ con mà, giận đó rồi quên đó. Bữa cơm dẫu đơn sơ, chỉ là chút nước cơm chan cơm gạo trắng, nhưng với mấy mẹ con cô, vậy cũng đã là quá tốt rồi. So với những tháng ngày ở nhà họ Hứa, cả năm chẳng được ăn nổi một lần, thì bây giờ có rau trộn lá khoai lang, có thêm chút muối, chút dầu, vậy là đủ mãn nguyện.

Ngay cả phần ăn của Đại Tráng cũng không cần cầu kỳ. Liễu Vân Sương chỉ lấy ít bột ngô, hòa nước cơm sôi, rồi để nguội là đủ cho con ch.ó con ăn no.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm, không khí yên bình, ấm áp. Hứa Tri Ý cũng đang tập ăn một mình, dù cơm rơi vãi ra áo nhưng mùa hè, phơi một lát là khô ngay. Liễu Vân Sương vừa ăn vừa lau tay cho con, cảm giác như tất cả cực nhọc đều hóa nhẹ nhàng.

Ăn xong, cả nhà lại tiếp tục công việc dang dở. Củi được dọn về chất vào lán mới dựng. Mấy ngày tới chắc còn phải nhóm lửa nấu nước, nên những bó cành liễu nhỏ được chuẩn bị từ trước giờ mang ra dùng dần.

Liễu Vân Sương còn mang ra một rổ khoai lang, định làm khoai khô dự trữ. Mấy hôm nay nắng đẹp, không tranh thủ thì phí mất.

Còn mấy củ đào để trong hầm cũng hơi héo, cô quyết định đem ra hết một lượt.

Hứa Tri Lễ ngồi dưới đất không tiện, nên cô lấy cái chậu đặt lên ghế để cậu rửa khoai. Cái chum lớn bên cạnh đựng sẵn nước ấm, vừa rửa sạch sẽ vừa không lo nước lạnh.

Loading...