Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 37
Cập nhật lúc: 2025-06-18 12:21:11
Lượt xem: 193
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khóe miệng người nghe như giật giật, có người há hốc mồm, có người trố mắt ngơ ngác. Rồi đám đông bắt đầu vỡ òa.
"Trời ơi! Là con của anh em ruột á? Vậy mà cũng dám đem về nhà nuôi!"
"Không trách gì bà cụ Hứa mồm miệng suống ngày tiểu kỹ nữ... thì ra là có chuyện mờ ám!"
"Nhà này đúng là l.o.ạ.n l.u.â.n quá thể! Đúng là không thể tưởng tượng được..."
Hứa Lam Hà hoảng loạn xua tay:
"Không! Không phải như mọi người nghĩ! Tri Vi là con gái của tôi với Vân Sương! Không liên quan gì đến Lam Xuân hết!"
"Xí, tưởng thật à? Giả nai mãi rồi cũng đến lúc lòi đuôi!"
"Người như Hứa Lão Nhị ấy à? Còn lâu mới đáng tin!"
...
Còn Hứa Lam Xuân thì cố nặn ra giọt nước mắt, yếu ớt phân trần:
"Mọi người đừng tin lời chị ta... Anh hai tôi là anh ruột tôi mà! Làm sao có chuyện đó được!"
Tiếng quát khản đặc của Liễu Vân Sương vang lên xé toạc bầu không khí đang ngột ngạt:
"Cô còn biết đó là anh trai của mình sao, Hứa Lam Xuân?! Hai người ôm ấp nhau tình tứ lúc nào cũng được, nhưng đến lúc người ta vạch mặt thì lại giả bộ không quen biết! Huyết thống gần như thế, sinh con ra không sợ dị dạng chắc? Hai người không biết điều đó là cấm kỵ à?!"
Lời nói ấy như một tảng đá quăng thẳng vào mặt hồ yên ả. Mọi người xung quanh đều cứng đờ, ánh mắt rùng mình nhìn về phía Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà, không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Ngay cả Hứa Tri Vi, con bé vừa rồi còn hùng hổ bước ra, giờ cũng đứng ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ở thời điểm này, chuyện nam nữ cùng họ mà không ra khỏi phạm vi ngũ phục thì tuyệt đối không được kết hôn, ai ai cũng biết. Đó là điều cấm kỵ chẳng cần luật pháp ghi ra giấy, bởi đạo lý đã ăn sâu vào lòng người.
Trong đầu Hứa Tri Vi vang lên tiếng gọi yếu ớt:
"Hệ thống, tôi thực sự là con gái của Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà sao?"
Hệ thống như ngập ngừng:
"Xin lỗi, ký chủ. Việc này xảy ra trước khi tôi liên kết với cô, tôi không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng theo những gì từng được nói, Hứa Lam Xuân luôn bảo cô là con với một người đàn ông thành phố. Có lẽ, cũng không hoàn toàn là bịa."
"Chị nói bậy!" – Hứa Lam Xuân bỗng hét lên, khuôn mặt tái mét, đôi mắt đầy tức giận – "Giữa tôi và anh hai trong sạch! Sao chị có thể bịa đặt như thế được!"
Liễu Vân Sương chẳng buồn tranh cãi, chỉ khoanh tay, cười khẩy:
"Chính miệng Hứa Lão Nhị nói ra đấy, còn nói rõ Hứa Tri Vi chui ra từ bụng cô. Giờ thì cô giải thích thế nào đây?"
Hứa Lam Xuân nghẹn lời, mắt đảo liên hồi, hệt như chuột bị dồn đến góc tường. Trong đầu cô ta hiện giờ chắc chắn đang loạn như tơ vò. Làm sao biết được vì lý do gì mà Hứa Lam Hà lại buột miệng như vậy!
Mộng Vân Thường
"Tôi không sống nổi nữa rồi! Bị chị bôi nhọ thế này, tôi còn mặt mũi nào sống ở đời!" – Cô ta gào lên, lảo đảo định lao vào cột nhà đập đầu.
"Mẹ, con c.h.ế.t đây! Con không sống nổi nữa rồi!" – Hứa Lam Xuân vừa khóc vừa vùng vằng.
Bà cụ Hứa cuống quýt, lập tức chạy tới: "Con ơi, đừng mà! Đừng dọa mẹ!"
Liễu Vân Sương nhướn mày, ánh mắt đầy khinh bỉ, cất cao giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/37.html.]
"Cô c.h.ế.t đi, tôi tin cô. Chết ngay tại đây, cho mọi người chứng kiến, nếu không thì đừng có múa mép giả vờ giả vịt. Đừng tưởng ai cũng ngu mà không nhìn ra trò diễn hạ cấp của cô!"
Cô nhấn mạnh từng chữ, như thể muốn dùng d.a.o cứa thẳng vào mặt nạ giả tạo của đối phương. Đám đông bắt đầu xôn xao, người này liếc người kia, ai cũng hóng chuyện đến đỏ cả tai.
"Đúng rồi, giả vờ đòi c.h.ế.t để lấy lòng thương à? Trò này cũ rồi!" – Có người hừ lạnh.
"Tôi mà oan uổng như cô ta, tôi nhảy sông thật chứ không đứng đây gào khóc giả vờ!"
Hứa Lam Xuân tức đến run rẩy:
"Chị... chị rốt cuộc muốn gì nữa hả, Liễu Vân Sương?!"
"Muốn gì à?" – Liễu Vân Sương mỉm cười lạnh lẽo – "Muốn cô lột sạch lớp mặt nạ đạo đức giả ấy đi! Tôi rời khỏi nhà các người, sống yên ổn. Là cô sai Hứa Lam Hà tới đòi tiền mua quần áo cho mẹ con cô! Tôi không thể nhịn nữa nên mới phải đến đây, mọi người đều thấy rõ!"
Giọng nói vang lên rành rọt, khiến đám người vây xem ai nấy đều gật gù, nhớ lại rõ mồn một.
"Phải đó, tôi thấy tận mắt Hứa Lam Hà chạy từ nhà Liễu Vân Sương về, mặt mày cau có!"
"Đúng rồi, vừa ra khỏi cửa là cô ấy đã hét ầm lên, đâu có giả vờ gì!"
"Gia đình nhà họ Hứa thật đúng là mất mặt!" – Một bác gái đứng đầu hàng tức tối lắc đầu.
"Con dâu cũ mà còn bị ức h.i.ế.p như vậy, sau này còn ai dám gả vào đây!"
Không khí lúc này như vỡ trận. Làn sóng phẫn nộ lan nhanh như lửa cháy đồng khô. Nhà họ Hứa chỉ còn biết cứng họng, chẳng ai dám ho he.
Ngay cả Hứa Lam Giang – anh cả trong nhà – cũng phải bước ra, giọng đầy nghiêm trọng:
"Lão Nhị, Lam Xuân, hai đứa làm trò gì vậy? Thật quá đáng xấu hổ! Mất hết cả danh dự nhà này!"
"Anh cả!" – Hứa Lam Xuân quay đầu, giọng lạc đi – "Anh cũng không tin em sao?"
Vẻ mặt Hứa Lam Xuân lộ rõ sự đau đớn, hai tay ôm lấy ngực, chỉ nói một câu rồi im lặng, như thể bị đ.â.m một nhát vào lòng.
Hứa Lam Giang nghiêm giọng:
"Làm sao anh còn có thể tin em được nữa? Em hai đã chính miệng thừa nhận rồi."
Chuyện về thân phận thật sự của Hứa Tri Vi, người ngoài có thể vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng người trong nhà họ Hứa thì chẳng lạ gì. Từ đầu đến cuối, ai mà không biết đứa nhỏ đó là do Hứa Lam Xuân sinh ra?
Bây giờ thì hay rồi, Hứa Lam Hà lỡ miệng nói ra rồi. Dù có chữa cháy thế nào, lời nói cũng như nước đổ ra khỏi bát, lấy gì mà hốt lại cho sạch?
"Anh cả, em với em gái thật sự không có gì đâu, em thề đấy!"
Hứa Lam Hà quýnh quáng phân bua, nhưng lại chẳng biết phải nói từ đâu. Nói chưa được vài câu đã cúi gằm xuống, ngồi thụp bên hiên nhà, dáng vẻ đáng thương như thể sắp khóc đến nơi.
Nhìn xem, cái bộ dạng người thành thật ấy, giờ cũng bày trò giả nai.
Liễu Vân Sương hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Để một mình mình chịu thiệt đã đủ rồi, lần này nhất định phải để cả nhà họ Hứa nếm thử mùi vị bị vạch trần giữa thanh thiên bạch nhật!