Hỉ Tử với Khánh Tử khi ở đây một thời gian, chẳng nỡ rời . Hai cứ bảo rằng, chỉ nơi mới thật sự giống một mái nhà. Cuộc sống tuy giản dị, nhưng ấm áp và yên hơn bất cứ nơi nào khác.
Từ ngày ba rời , nhà cửa bỗng nhiên yên ắng hẳn. Đám trẻ con cũng cảm thấy thiếu vắng. Đặc biệt là thằng bé Hứa Tri Lễ – cứ như cái đuôi dính lấy Hỉ Tử, lúc nào cũng ríu rít đùa, giờ thì ngẩn ngơ chẳng chơi với ai.
Liễu Vân Sương cảm thấy chút trống trải. cô cũng nghĩ nhiều, tự nhủ rằng mùa rau đang tới, bận rộn một chút sẽ vơi nỗi nhớ.
"Mẹ ơi, xem quả dưa chuột nè! Hái ?" – Tiếng gọi của Hứa Tri Tình kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Cô bé chỉ bụi lá, nơi ẩn hiện một quả dưa xanh mướt.
Vân Sương cúi xuống , quả thật nhỏ. Có vài quả dài đến hai mươi, ba mươi phân, thậm chí quả gần bốn mươi. Dù còn non, nhưng kích cỡ như thế là hiếm gặp. Nếu để ý, thể nào chúng cũng thành dưa "quá lứa", như bí dài, dài cả nửa mét là thường.
"Ừ, lớn đấy. Hái một quả nấu cháo, xào ăn luôn. Mai đúng mùng năm, con chợ nhé."
Cô nhớ tới chuyện Kiều Dịch Khất dạo , rằng phiên chợ ở thị trấn Thanh Dương nay đổi – cứ mùng năm, mười, mười lăm... mỗi tháng đều là chợ lớn. Như thế thì tiện hơn cho việc bán rau.
"Vậy rủ chị cả với chị hai cùng ?" – Tri Tình hỏi với vẻ háo hức.
"Gọi chứ, chắc rau còn nhiều hơn ."
"Vậy lát nữa con tìm các chị ."
Liễu Vân Sương thoáng do dự, "Hay để , con đừng đến nhà họ nhiều quá."
"Không . Chúng con bàn kỹ , mỗi tới, con sẽ giả tiếng mèo kêu. Chị cả với chị hai thấy sẽ ngay. Với , dạo các chị đều lên núi mà. Biết lát nữa con gặp các chị đường về."
Mộng Vân Thường
"Ừ, cũng . nhớ cẩn thận đấy. Bà nội với bác cả đều nhà, lo gì. Sau về, tuyệt đối đừng bén mảng nữa."
Sau khi tưới xong, cô cùng con gái mang quả dưa chuột mới hái về, bắt đầu chuẩn cơm tối. Hứa Tri Ý giao cho Hứa Tri Lễ trông nom, hai đứa chơi cửa. Cậu nhóc giờ cũng " dáng hai", bắt đầu dạy em gái chữ đơn giản, nét nào nét đó, trông buồn đáng yêu.
Buổi chiều, đúng như lời Tri Tình đoán, họ gặp Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đường xuống núi. Cả Đỗ Nhược Hồng cũng cùng. Vừa mai sẽ bán rau, hai đứa nhỏ reo lên:
"Thím hai! Tối nay tụi cháu ngủ nhà thím nha?"
Vân Sương quanh, thấy Kiều Dịch Khất vẫn về, liền mỉm : "Được chứ! Nhà thím luôn rộng cửa với tụi cháu."
"Thím hai tuyệt nhất!" – Hai cô bé ôm lấy cô, híp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/278.html.]
Đỗ Nhược Hồng cũng giấu niềm vui. Bà rõ, hai đứa theo Liễu Vân Sương, chắc chắn chia tiền. Mỗi bốn hào, ít.
"Vân Sương, chị em thu hết mấy ngọn núi đầu khe hả?"
"Ừ, đúng đó."
Việc ở đội sản xuất Hồng Tinh chuyện nhỏ. Tin tức lan nhanh như chớp.
"Một khu đất rộng như thế, em tính gì?"
"Trồng cây ăn quả. Mấy cái đều do sắp xếp, em cũng rõ lắm." – Cô , ánh mắt hướng về rặng núi xa xa. "Anh " ở đây, dĩ nhiên là Kiều Dịch Khất.
"Trời đất! Cậu đúng là giỏi thật. Hai nghìn bạc đưa cái rụp. Vân Sương , em đúng là... khổ tận cam lai đó!"
Đỗ Nhược Hồng thở dài như trút bớt nỗi niềm.
"Chị dâu, nhà chị cũng sẽ khá lên thôi mà."
"Ôi... khá gì . Giờ chị với Hứa Lam Giang còn chẳng buồn với câu nào. Cùng sống chung một sân, mà thấy như dưng."
Vân Sương gì thêm. Chuyện nhà họ Hứa, cô chẳng can dự. Mâu thuẫn chồng chất bao năm, một sớm một chiều mà giải quyết .
"Cứ từ từ , sẽ cả. À, giờ chị , để Lâm Thanh Thanh ở nhà chăm con một , liệu ?"
"Thì cũng ráng chứ . Đã hai tháng , chị thể ở nhà hầu hạ mãi. Mấy bữa , thằng Tam nó cũng về, sẽ thuê phòng phố, đưa con họ luôn. Vậy cũng tiện."
"Vậy thì . Nếu , cứ ở chung một sân, đụng mặt hoài cũng mệt."
Nghe tới đây, Đỗ Nhược Hồng khẽ gật đầu, mặt còn u ám như lúc nãy.
"Chưa kể, giờ hai đó cũng còn như xưa. Thanh Thanh còn dúi thêm cho chị ít tiền, nhờ chị trông thêm một tháng nữa.
Lão Tam đồng ý đưa tiền, lẽ trong tay cũng chẳng còn dư dả bao nhiêu. cái khiến chạnh lòng là suốt cả tháng trời, gã chẳng buồn ngó ngàng tới con cái, càng đoái hoài tới vợ đang ở cữ.Chị nén giận mà giúp đỡ thêm vài ngày ,"
Đỗ Nhược Hồng thở dài, giọng trĩu nặng. "Thế mà thèm buông cho chị một lời tử tế."