Ánh mắt Đỗ Nhược Hồng lướt thẳng đến bà cụ Hứa. "Bà già, đừng suốt ngày mang cái giọng bề dọa khác! Tài sản chia, ly hôn cũng , nếu Hứa Lam Giang gì, thì bảo ông đến đây gặp ! Còn bà, nhịn quá nhiều ! Lần nào cũng gây rối, phá cho cái nhà tan nát, mà bà vẫn chịu dừng ? Sao bà c.h.ế.t cho ?"
Lần đầu tiên Đỗ Nhược Hồng thẳng như , xong còn cảm thấy nhẹ cả lòng.
"Đỗ Nhược Hồng, mày còn nhục ? Dám nhục mạ bề , sợ c.h.ế.t xuống chảo dầu ?" – Bà cụ tức điên lên, giọng run bần bật.
Mộng Vân Thường
Đỗ Nhược Hồng hất tóc, giọng dửng dưng: "Sống còn rõ lòng , ai rảnh mà lo chuyện chết? Còn cô đó, Hứa Lam Xuân! Cô dâu mà ngày nào cũng về đây chỉ trỏ. thẳng nhé, chuyện Tần Ngọc Lương mất việc là do cô châm lửa! Nhà họ Tần cô, kiểu gì cũng sa sút dần thôi."
"Cô láo!" – Hứa Lam Xuân quát lên, kìm liền lao tới.
Chỉ hai ba bước chân tới sát Đỗ Nhược Hồng, cô giơ tay định tát, nhưng...
"Muốn gì?" – Liễu Vân Sương vọt tới, một tay đẩy mạnh khiến Hứa Lam Xuân ngã nhào xuống đất.
Người lên tiếng bênh vực cô, giờ cô thể khoanh tay .
"Liễu Vân Sương! Đỗ Nhược Hồng! Tao đánh c.h.ế.t hai đứa bay!" – Hứa Lam Xuân gào lên, vùng dậy xông tới, Đỗ Nhược Hồng né nữa, hất tay đẩy ngược .
"Lam Xuân!" – Bà cụ Hứa và Hứa Lam Hà hét lên, hốt hoảng chạy tới.
" đánh c.h.ế.t ông!" – Hứa Tri Lễ từ xông , vớ lấy một khúc gậy lớn, giáng mạnh hai cú Hứa Lam Hà.
"Tất cả dừng tay ! Mấy cái gì hả?" – Một giọng nam vang lên, Trương Trường Minh chạy tới từ con đường lớn, phía còn mấy dân trong thôn, bao gồm cả Hứa Tri Tâm.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Hứa Lam Xuân đang nức nở, Hứa Lam Giang cũng tới, chỉ ôm đầu, mặt mày nhăn nhó như đang gánh cả núi chuyện.
"Lão Đại, cuối cùng con cũng đến!" – Bà cụ Hứa lập tức tranh lời. "Con dâu con nó tạo phản! Mau ly hôn nó , đuổi nó khỏi nhà!"
"Mẹ..." – Hứa Lam Giang thở dài, giọng kéo lê lết như chán nản đến cùng cực.
"Mẹ thật! Không thể để nó về nhà nữa, nó g.i.ế.c đấy!" – Bà cụ gào lên, nước mắt nước mũi hòa lẫn, nhưng diễn đến mức cũng thấy mệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/254.html.]
Trương Trường Minh đó thể chịu thêm nữa: "Đủ ! Bà cụ Hứa, nhắc bao , đừng gây chuyện ở đây. Bà tưởng cái chuồng lợn dỡ là yên ? Cái xóm còn luật lệ, để mặc bà thích gì thì !"
Hứa Lam Xuân đang nức nở bỗng im bặt.
"Đội trưởng! Mẹ oan! Là Liễu Vân Sương cố tình gây chuyện, khiến chồng mất việc! tới đây là để đòi công bằng!" – Cô vội vàng đỡ lời.
Trương Trường Minh chau mày: "Cô thì bằng chứng ?"
"Không chuyện đó!" – Liễu Vân Sương lên tiếng, mắt vẫn thẳng đội trưởng. "Vài hôm , chính cô chặn đường bạn chồng . Người dính líu, cô cứ bóng gió mỉa mai. Giờ sang đổ hết lên đầu ? Anh cũng chồng cô giáo viên ở tiểu học trung tâm, một đơn vị như thế, nếu lý do chính đáng thì ai quyền đuổi việc? Chẳng lẽ chỉ vì vài câu mà đủ khiến mất chức?"
Lý lẽ rõ ràng khiến xôn xao.
"Phải đó, các hỏi Tần Ngọc Lương gì ?" – Trương Trường Minh hỏi , ánh mắt sắc lẹm.
"Chồng vấn đề gì! Là họ cố tình hãm hại!" – Hứa Lam Xuân gào lên. "Lần , tên đàn ông khốn kiếp của cô dọa sẽ khiến chúng sống yên!"
Không khí chợt lặng .
Dám gọi Kiều Dịch Khất là “tên đàn ông khốn kiếp”? Cô đúng là c.h.ế.t thật ...
“Nói thì cho đàng hoàng, đừng vu vạ bậy bạ! thấy nhà các mới thật sự gì!”
"Đủ !" – Đội trưởng Trương Trường Minh đập tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm . “Cãi vã giải quyết gì ? Hứa Lam Xuân, cô đừng đó gây chuyện nữa. Cho dù gì chăng nữa, nếu chồng cô thật sự điều sai trái, thì gì chuyện rối beng như bây giờ?”
“Anh… bênh vực con đàn bà đó ?!” – Hứa Lam Xuân nước mắt vòng quanh, nét mặt như thể chồng vu oan tội tày đình. “Chồng là đắn, sống tử tế bao năm nay, bao giờ chuyện bại hoại như thế!”
“Sự thật thì luôn rõ ràng hơn trăm lời giải thích. Những lời cô chỉ là suy đoán từ trong đầu cô thôi.” – Đội trưởng nghiêm giọng, “Nếu tin chồng sai, thì mời cô cùng đến trường việc với lãnh đạo. Còn đến đây la lối, hù dọa, thì giải quyết gì , hiểu ?”
Tất nhiên là Hứa Lam Xuân chẳng hiểu. Ngược , cô càng thêm nổi khùng.
“Nếu tại con đó, thì chuyện thành thế ! chỉ ngăn , đúng một câu, mà cô quá lên! Hôm nay, cô nhất định với ! Chuyện mà dứt điểm, thì đừng ai mong sống yên !”