Huống hồ, chợ nông thôn tự do giờ bắt đầu phổ biến, mang sản vật trao đổi, bán buôn cũng nhộn nhịp hơn hẳn mấy năm . Liễu Vân Sương ngẩng mặt bầu trời xanh trong, lòng thầm nghĩ: Sau thứ sẽ ngày càng hơn thôi.
kịp yên suy nghĩ, thì giọng Liễu Vũ Yên vang lên từ trong sân:
"Phải chị, nhà phơi... quần áo đàn ông ?"
Cô giật .
Chiếc áo may ô màu xám tro của Kiều Dịch Khất đang phơi dây, còn dính một giọt nước khô. Anh rời đầy một canh giờ, cô tranh thủ giặt qua mấy bộ đồ đồng cho , tiện thể giặt luôn một lượt quần áo cũ.
Cái dây phơi căng ngang bên cửa sổ, chếch , trong vườn nhưng ai ngang giếng làng cũng thấy. Dây dùng nhiều năm, vẫn chắc lắm – ông cụ từng ngâm qua nước tro bếp, cho bền.
Bị em gái bắt thóp, Vân Sương cũng quanh co.
"À… chị tái hôn ."
Câu như tiếng sét giữa trưa. Không khí trong sân phút chốc như ngưng .
"Cái gì cơ?!" Vũ Yên bật dậy như cái lò xo, mắt trừng lớn, rõ là giận kinh ngạc. "Chị đang đùa em ?!"
Ngay cả Lãnh Kiến Quốc vốn điềm đạm, cũng lộ vẻ sửng sốt. Anh ngả dựa cột nhà, miệng mấp máy nhưng nổi câu nào.
"Chị , rốt cuộc là chuyện gì? Sao … đột ngột như ?"
"Kiến Quốc, Vũ Yên, hai đứa đừng vội, để chị rõ ." Liễu Vân Sương đưa tay hiệu, giọng trấn an. "Ngồi xuống , chị kể cho đầu đuôi."
Vũ Yên hậm hực xuống, khoanh tay, mặt vẫn hằm hằm. May mà Kiến Quốc lên tiếng đúng lúc: "Bình tĩnh chị cả ."
"Chuyện là thế …" – cô bắt đầu kể – "Trước đây, khi lên núi hái thuốc, chị tình cờ cứu một đàn ông thương. Lúc đó, chị còn ly hôn xong, nên bảo là họ hàng xa, để tránh điều tiếng. Về , đến cảm ơn mấy , mang theo ít đồ, cả khi đúng lúc Hứa Lam Hà kéo tới gây sự. Cũng nhờ , nên mới yên một thời gian."
Mộng Vân Thường
Ánh mắt cô dịu , nhưng giọng thì vẫn bình thản.
"Đầu năm nay, bên nhà họ Hứa đến kiếm chuyện. lúc đó, mặt. Không nhiều lời, chắn cửa, hỏi họ gì. Từ đó, chị nghĩ, nếu bên cạnh như , thì mới thể yên sống tiếp. Thế là... chị đăng ký kết hôn với ."
Vũ Yên tròn mắt: "Chị đùa thật ?"
"Không. Chuyện ." Cô lắc đầu, cắt đứt hy vọng từ em gái.
Lẽ , cô thể bịa vài câu chuyện, viện lý do nọ. nghĩ , sống cả đời gồng gánh, giờ nếu dám sống cho thì còn chờ đến khi nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/248.html.]
"Chị … chị nghĩ kỹ ? Anh gia đình ? Đã từng kết hôn ? Có con riêng ? Mới gặp vài ba mà kết hôn là ?!"
"Anh sống một , cảnh đơn giản. Không vợ, con. Cũng từng sẽ tổ chức một bữa cơm cưới, nhưng chị nghĩ thôi cứ sống cho cái . Chị em lo, nhưng chị hồ đồ ."
Cô ngước em gái, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
"Hơn nữa, chịu khó ăn, tử tế, giống hạng ba hoa ngoài miệng. Từ khi ảnh ở đây, bên nhà họ Hứa cũng dám bén mảng nữa."
Lời còn dứt thì giọng Hứa Tri Lễ cất lên rõ ràng:
"Dì hai, chú Kiều ! Chú mua kẹo, mua áo mới cho tụi cháu. Còn đuổi hết mấy từng mắng nữa!"
Cả sân lặng vài giây.
Rồi Vũ Yên thở dài, giọng phần nhượng bộ: "Thôi , em nữa. ít , chị cũng nên để bọn em gặp mặt chứ?"
"Anh về huyện tối qua, hai đứa sang nên kịp chờ. Bên ngoài còn công việc lo. hôm nào rảnh, chị sẽ đưa ảnh về giới thiệu."
"Phải …" – Vũ Yên chợt nhớ – "Bọn em đến cũng báo , là vì chuẩn gieo trồng . Năm nay định sớm một chút, nên ghé sang giúp chị dọn đất."
Nghe thế, Liễu Vân Sương thấy ấm lòng. Em gái vẫn là em gái, dù bực gì thì vẫn nhớ đến chị đầu tiên.
"Không , chị trồng gần xong hết . Có với mấy bạn giúp mấy hôm liền. Giờ còn chỉ là rau xanh thôi, nhưng cây con lớn, chắc đợi thêm."
"Há, là trễ !" Vũ Yên bật , dù chút tiếc nuối. "Tụi em còn tính qua sớm giúp chút gì chứ."
"Không , rảnh thì cứ ở vài ngày. Cũng để mấy đứa nhỏ gần gũi hơn."
Lãnh Thu Hương – con gái của Vũ Yên – năm nay tròn bảy tuổi, nhỏ hơn Tri Lễ một tuổi. hai đứa như hình với bóng, gặp là chui phòng phía Tây chơi đồ chơi, ríu rít ngớt. Đồ chơi cũng là Kiều Dịch Khất mua, giúp ghi thêm ít điểm trong lòng lũ nhỏ.
"À chị, chị gửi tiền cho bọn em? Năm tờ đại đoàn kết hẳn hoi!"
"Vũ Yên, nhà chị thiếu đến mức đó . Hai đứa cũng đang chật vật, cầm lấy mà lo cho con cái."
"Chị , thế mà ? Bọn em còn đỡ hơn chị nhiều! Tiền đó chị cầm cho em!"
Hai chị em giằng co một lúc, cuối cùng Vân Sương chỉ chịu lấy ba chục đồng, hai mươi còn để Vũ Yên giữ, xem như phần quà cho Thu Hương.
"À mà, chị Phi Tuyết mùa thu năm nay sẽ về đấy."