"Thế cô định giở trò gì đây? Liễu Vân Sương, cô cũng dáng lắm nhỉ! Hôm dắt đăng ký kết hôn, hôm nay len lén lút lút dây dưa với khác, ha ha, ghê gớm lắm ?"
Không thể nhẫn nhịn thêm, Vân Sương định lên tiếng thì một giọng nam trầm vang lên như tiếng chuông lớn.
"Ai dám ăn hàm hồ ở đây ?"
Tiếng quát trầm thấp vang lên khiến cả đám im bặt, đồng loạt đầu cửa.
Là Kiều Dịch Khất. Anh trở về.
Sự xuất hiện của như cơn gió lạnh thổi qua giữa mùa hạ, khiến ai nấy đều kinh ngạc, đặc biệt là Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi.
Người đàn ông bước , khoác chiếc áo đen tuyền, ánh mắt lạnh như băng. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, dáng cao lớn, từng bước đều mang theo khí chất khiến khác dám thở mạnh. Khánh Tử và Hỉ Tử , như những cái bóng ai thèm để ý.
, những sinh cùng một thế giới.
Anh bước nhanh về phía Liễu Vân Sương, quan tâm đến ánh mắt của đám đông.
"Em chứ?"
"Không . ... về sớm ?"
"Xong việc thì về thôi. Ở đó chẳng gì đáng lưu cả."
Hai chuyện với , cứ như ai khác tồn tại. Mặt Hứa Lam Xuân thì đỏ bừng vì tức giận.
"Ê, đồng chí!" Cô cắt ngang, cố nén tức giận. "Có lẽ rõ chuyện . Cái cô Liễu Vân Sương , nhân lúc vắng nhà qua lén lút với khác đấy. Hôm nay còn dám đưa về tận nhà nữa!"
Nói đến đây, Hứa Lam Xuân đắc ý Kiều Dịch Khất, nghĩ rằng vạch trần bộ mặt thật của kẻ khác.
Anh cô lấy một , chỉ nhẹ giọng hỏi Liễu Vân Sương:
"Họ đến gây sự?"
Liễu Vân Sương khẽ gật đầu: "Vâng. Họ hai cô xem mắt, còn bắt em đến hầu hạ nước cho lòng nhà gái."
"Ồ?" Kiều Dịch Khất sang Hứa Lam Xuân, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao. "Vậy là cô vợ chịu nhục?"
Hứa Lam Xuân ánh mắt đó cho sợ hãi, nuốt nước bọt, giọng run rẩy:
"Không... . Chị dâu ở nhà, chị đến phụ một tay cũng chẳng . Còn gặp cả kế của mấy đứa nhỏ, cũng dễ tiếp xúc hơn..."
Kiều Dịch Khất nhếch môi, ánh mắt sắc như dao:
"Con , tại lấy lòng ngoài?"
Liễu Vân Sương khẽ ngẩng đầu, thoáng kinh ngạc. Không ngờ thẳng thắn đến .
Anh sang đám :
"Đủ , nhiều. Mời các về cho. Nếu còn thấy ai dám mấy lời bẩn thỉu như hôm nay, dù là nhắm Vân Sương bọn trẻ, sẽ để yên."
Lời dứt, khí thế khiến cả sân im phăng phắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/233.html.]
Hứa Lam Xuân cắn răng, cam lòng. Cô cho rằng Kiều Dịch Khất che mắt .
"Đồng chí , sai . Cô và tên vốn trong sạch từ lâu . Hôm ở chợ phiên, họ còn lén lút cùng . Mới kết hôn thôi mà thế , ai còn thế nào nữa?"
Cô cứ thế thao thao bất tuyệt, rằng sắc mặt Kiều Dịch Khất đang dần lạnh . Anh tức giận, chỉ lạnh nhạt hỏi:
Mộng Vân Thường
"Chồng cô hình như là giáo viên trong thị trấn?"
"Phải, là Tần Ngọc Lương, nổi tiếng lắm đấy!" Hứa Lam Xuân ngẩng cao đầu đầy tự hào.
Trong đám đông, một giọng vang lên trong đầu Hứa Tri Vi, vẻ là từ hệ thống trong cơ thể cô:
"Đồ ngốc, kêu cô im miệng !"
"Sao ?" cô hỏi trong đầu.
"Người đàn ông dạng dễ chọc. Mẹ cô leo lên đến mức , đừng để sảy chân chỉ vì vài câu ngu ngốc."
Hứa Tri Vi tái mặt, vội kéo tay :
"Mẹ, thôi ! Chúng về !"
Hứa Lam Xuân vẫn dừng . Cô vẫn tự tin, vẫn khoe khoang cái gọi là "gia thế" của .
"Gấp gì chứ, con thấy đang chuyện với chú !"
Giọng điệu ngọt lịm nhưng ánh mắt hề trong sạch, đầy ý đồ đắn.
Liễu Vân Sương cau mày. Phản ứng … chẳng lẽ cô còn quyến rũ Kiều Dịch Khất ? Rõ ràng chồng cơ mà. Tần Ngọc Lương tầm thường, tại giữ ?
"Khánh Tử, thấy ?" Kiều Dịch Khất sang em trai.
"Người dám bắt nạt chị dâu , nên gì đấy."
"Anh yên tâm." Khánh Tử nắm tay, môi mím chặt. "Em xử lý ngay."
Hệ thống trong đầu Hứa Tri Vi thở dài:
"Vậy mà còn tự khai tên chồng, đúng là tự đào hố chôn ."
"Chú Tần dễ chọc !" cô bật .
"Thế còn mặt cô thì dễ chắc?"
" chẳng chính Liễu Vân Sương là khơi mào chuyện ở chợ phiên ?"
"Ngây thơ!"
Rõ ràng, lúc khi chuyện với Tần Ngọc Lương, Hứa Lam Xuân bộ sự thật.
Hứa Tri Vi mà tin thật, đúng là đầu óc cũng chẳng thông minh hơn ai. Con đường theo hệ thống e là còn dài lắm, ngu ngơ như thế thì mà xa nổi.
"Mợ, mợ định để ức h.i.ế.p chúng cháu thế ?"