May mà trong nhà lương thực vẫn còn đầy đủ, cần ngoài. Mấy đứa nhỏ cũng dần thấy khó chịu với cái bóng thấp thoáng cửa mỗi ngày.
điều khiến tất cả hụt hẫng, chính là — Hứa Lam Hà những chịu , mà còn đến đều đặn như đánh chuông chùa.
Sáng dọn tuyết, chiều đốn củi. Cô mở cửa, cũng phiền hà, chỉ lẳng lặng để bó củi ngay ngắn dựa sát vách tường.
Chẳng mấy ngày, đống củi cửa cao gần bằng đầu gối lớn. Tất cả đều xếp gọn gàng, sạch sẽ, hề cẩu thả.
"Mẹ, ông thế ... chắc chắn là về với ông ." – Hứa Tri Tình , giọng lo lắng.
Liễu Vân Sương nhạt:
"Con yên tâm, ai về ."
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hứa Lam Hà đời thể ác độc đến mức đó, chẳng ai tin nổi chỉ vì từ chối xem mắt mà đột nhiên hối cải. Những thủ đoạn mà cùng Hứa Lam Xuân từng giở để hãm hại cô, quên là quên .
Liễu Vân Sương siết chặt tay. Kiếp , dù chết, cô cũng đầu !
Chuyện mà Liễu Vân Sương lo sợ nhất, cuối cùng cũng xảy .
Từ xa thấy bà cụ Hứa tất tả chạy đến, dáng vẻ hùng hổ như thể ai nợ mụ cả một đời. Mắt long lên sòng sọc, miệng ngừng gào thét.
"Anh thế?" – Vân Sương sang hỏi Kiều Dịch Khất.
" ngoài một lát. Chẳng lẽ cứ để bà đó chửi rủa mãi?" – Anh ung dung rót cho cô một cốc nước, xuống, nét mặt mảy may xao động.
"Đừng vội . Cứ để bà chửi cho mệt. Không mở cửa, đáp lời, lát nữa hết sẽ tự về."
Vân Sương khẽ thở dài. Lúc nãy khóa chặt cửa chính, mà trong lòng vẫn thấy ấm ức. Sống yên thôi mà cũng khó đến thế ?
Kiều Dịch Khất đặt tay lên thành ghế, giọng trầm :
"Cô yên tâm, ở đây, sẽ để ai bắt nạt cô."
Nghe , Vân Sương quả thật thấy yên tâm hơn một chút. Thật cô sợ bà cụ Hứa, nếu đối mặt một , cô cũng cách giải quyết riêng. Chỉ là cách của cô, và cách của , khác thôi.
Ngoài cửa, tiếng chửi rủa vẫn vang lên từng hồi, càng lúc càng dữ dội.
Trong khi đó, Kiều Dịch Khất đang chăm chú cái bàn trong phòng, vẻ mặt đầy hứng thú.
"Kiều đại ca, gì thế?"
Mộng Vân Thường
" đang nghĩ, nếu ở lâu, thể đặt thêm một cái kệ ở góc . Mua cái radio về, ai tới gây sự thì bật lên cho át tiếng chửi. Hoặc mua hẳn cái ti vi cũng ."
Vân Sương tròn mắt , nên . Ý tưởng kỳ quặc nhưng lý.
lúc , tiếng chửi vang lên chói tai:
"Liễu Vân Sương! Mày giỏi thì cút đây cho tao!"
Chửi mãi mà trong nhà vẫn im lìm, giọng bà cụ bắt đầu khản đặc. Mụ gào lên mấy câu hùng hổ xông tới, đạp mạnh cánh cửa như phá tung.
"Loại chỉ hò hét, đáng quan tâm." – Kiều Dịch Khất hờ hững liếc ngoài một cái .
Vân Sương cũng rõ, bà cụ chẳng dám gì quá phận. Nhà họ Hứa bán hết lứa heo, ngày nào cũng chuồng việc, còn lâu mới dám gây to chuyện.
May mà Trương Trường Minh là tử tế, từng khó cô.
"Mẹ! Mẹ đang gì thế ?" – Giọng Hứa Lam Hà vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/211.html.]
Anh về tới, vai còn vác bó củi. Trên áo quần bám đầy bụi, cả mệt nhoài.
"Lão Nhị, con cũng về ? Nhìn xem, thì nhem nhuốc, mà con nhỏ vẫn còn vẻ, buồn quan tâm gì đến con!" – Bà cụ , trợn mắt.
Hứa Lam Hà đặt củi xuống, sang khẽ:
"Mẹ, về . Vân Sương vẫn còn đang giận..."
"Giận gì mà giận mãi? Con đúng là đồ vô tích sự! Trên đời thiếu gì đàn bà , mắc gì cứ bu bám lấy nó?"
Mẹ con nhà họ Hứa bắt đầu lời qua tiếng , mỗi một ý, ai chịu nhường ai. Người bên ngoài thì náo nhiệt, trong nhà thì nhức đầu.
Vân Sương day trán, giọng đầy bất lực:
" sẽ thế mà. Nếu Hứa Lam Hà còn cố chấp như , tới mùa trồng trọt và thu hoạch, còn mệt hơn nữa. là phiền phức."
Cô từng nghĩ đến việc đưa ba đứa nhỏ nơi khác, rời khỏi đội sản xuất Hồng Tinh, rời xa cái nhà họ Hứa lắm chuyện . hiện tại dễ gì rời , đành cắn răng chịu đựng.
"Cô nhất định đoạn tuyệt với ?" – Kiều Dịch Khất hỏi khẽ, trong giọng chút gì đó dò xét.
"Haiz… hai ngày nay, hỏi câu cả chục đấy." – Cô đáp, mắt nheo .
Anh vốn ít , nhưng chỉ riêng chuyện thì lặp lặp khiến cô phát phiền.
Chẳng cô sợ gì bọn họ, chỉ là thấy chán nản. Thời gian cô còn trồng rau, nuôi gà, chăm thỏ, gánh chợ bán. Cô rảnh để dây dưa mấy chuyện dở với nhà họ Hứa.
"Được , nếu cô thật sự dính dáng đến nữa… cách. Không chỉ giải quyết rắc rối hiện tại, mà còn chặn luôn hậu họa về ."
Nghe , Vân Sương lập tức , mắt sáng lên:
"Kiều đại ca, đầu óc lanh lợi, chiêu gì thì mau ! Anh cũng thấy đấy, sắp phát điên vì đám !"
Anh cô, khóe môi khẽ nhếch:
"Cô chắc chứ?"
"Chắc chắn đến mức thể chắc chắn hơn nữa!"
Kiều Dịch Khất im lặng một chút, từ tốn bốn chữ:
"Kết hôn với ."
"Hả?!"
Vân Sương đang chống tay lên bàn thì trượt tay, suýt nữa ngã ngửa. May mà kịp uống nước, nếu thì chắc phun đầy mặt .
"Sao cô bất cẩn thế?" – Anh nghiêng , định đỡ cô dậy.
Cô vội né sang một bên, vẻ mặt cảnh giác rõ ràng.
"Anh đừng đùa! Sao thể kết hôn với chứ, haha…" – Cô gượng , giọng đầy lúng túng.
"Vì thể?" – Anh cô, ánh mắt chân thành – "Nếu điểm nào , sẽ sửa. Hay là… cô chê lớn tuổi?"
Câu nhẹ nhàng nhưng đầy chân tình, khiến Vân Sương suýt nữa cho cảm động.
"Không … chỉ là … xứng với ." – Cô cúi mặt, giọng nhỏ dần – "Anh là ánh trăng sáng giữa bầu trời, còn chỉ là vũng bùn đất. Chúng vốn cùng một thế giới, thể gán ghép với ?"
Kiều Dịch Khất vẫn bình thản cô, ngữ khí trầm :
" nghĩ như cô. Cô . Không tự ti, yếu đuối, cần hạ thấp như ."