"Anh á?" – Liễu Vân Sương tròn mắt ngạc nhiên, bật . Lần đầu tiên cô sảng khoái đến , răng trắng đều tăm tắp, như băng tuyết đầu xuân đang tan chảy.
"Anh đừng đùa nữa, Kiều đại ca. Nhìn chứ, ruộng!"
"Ồ? Thế trong mắt cô, là thế nào?"
Câu hỏi khiến cô bật một nữa. Cô nghiêng đầu, :
"Anh á, chắc là sống trong nhà lầu xe , suốt ngày bàn bạc mấy hợp đồng trị giá hàng vạn đồng. Cuộc đời thì là giàu sang phú quý, kiểu ở tầng lớp thượng lưu !"
"Ha ha..." – Kiều Dịch Khất bật thành tiếng. Người phụ nữ ... thật sự thú vị.
"Thượng lưu gì chứ. Giờ ai cũng như cả, xã hội đang đổi từng ngày, gì còn ai ai như hồi xưa."
"Anh đừng xem thường. Bây giờ chính sách ruộng đất nới lỏng, đời sống sắp đổi . Người năng lực sẽ xoay xở kiếm tiền, thì giữ lấy mấy sào ruộng mà sống qua ngày. Khi đó, giàu nghèo tự phân định, tầng lớp khác biệt sẽ rõ ràng."
Kiều Dịch Khất chống cằm, gõ nhẹ ngón trỏ lên má, mắt về phía cô. Cử chỉ đơn giản thôi, nhưng trong mắt Liễu Vân Sương, giống như một bức ảnh quảng cáo sống động. Người đàn ông ... chỉ khí chất, mà còn tuấn tú đến lạ thường.
"Ừm, cô cũng lý. Có khi sẽ đổi thật."
Liễu Vân Sương khẽ giật , gương mặt thoáng ửng đỏ. Ánh mắt ... cô lộ liễu quá ?
Cả hai đang trò chuyện vui vẻ, thì ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng đập thình thịch.
"Vân Sương! Em mau đây! Em , đấy!"
Chưa kịp phản ứng, cánh cửa phòng khách đẩy bật . Người đàn ông ngay ngưỡng cửa, sắc mặt hằm hằm — chính là Hứa Lam Hà.
"Hứa Lam Hà! Anh điên ? Hôm nay xem mắt cơ mà, mò đến nhà gì?" – Liễu Vân Sương quát lớn, mắt trợn tròn vì giận.
" cho , cút ngay! Đừng kéo đến đây gây sự! là dễ bắt nạt !"
Thái độ cô gay gắt như d.a.o cứa. Rõ ràng Hứa Lam Hà chẳng yên phận. Nếu bà cụ Hứa chuyện , chắc chắn sẽ chạy đến ầm lên cho mà xem.
Kiều Dịch Khất một bên, nhíu mày. Anh cao lớn, ngơ cũng . Anh lên tiếng:
"Người là ai ? Sao tới nhà cô?"
Hứa Lam Hà liếc từ đầu đến chân, giọng gắt gỏng: "Liên quan gì đến ? Nhà ở biển mà lo chuyện bao đồng?"
"Vân Sương, hối hận , em về . Chúng chia nhà , can thiệp nữa. Mình sống với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/209.html.]
Liễu Vân Sương nhếch mép khinh, ánh mắt đầy lạnh lẽo:
"Về mà sống với bà nội . Hay mà sống với cái cô gái xem mắt . Đừng đến phiền nữa!"
Lời còn dứt, Hứa Lam Hà bước thêm hai bước như định tiến gần. Kiều Dịch Khất lập tức kéo Vân Sương lưng, chắn mặt cô.
"Anh họ, đừng hiểu lầm. Em đến là thật lòng xin Vân Sương."
Anh họ? Xưng hô kiểu gì đây?
Kiều Dịch Khất nhíu mày. Xem ... chuyện đến nhà Vân Sương, đồn ngoài cả .
"Không cần! Cút cho khuất mắt !"
Giọng của vang lên lạnh lẽo như đá tảng, rắn rỏi đến mức thể xuyên thủng. Thái độ xa cách , tựa như một bức tường cao ngất, ngăn cách ngoài đến cả ngàn dặm.
"Vân Sương, sai . Đừng giận nữa, chúng hòa ?"
Cô trừng mắt đàn ông mặt, trong lòng chỉ cảm thấy nực . Cô còn mở lời, mà bày bộ dạng ăn năn hối như kẻ oan sai trời đất.
"Không hôm nay xem mắt ? Hay là quên ?"
"Thôi, đừng nhắc nữa. Người hợp. Còn nộp sính lễ hai trăm đồng, bảo ở riêng, phép quản lớn tuổi, còn con riêng… Thật sự thể chấp nhận."
Vân Sương bật khẩy. Cô thừa hiểu tâm địa của . Đám cưới mà còn đòi điều kiện cao hơn cả Hứa Lam Xuân ngày , giờ thấy lợi, về tìm cô, chắc tưởng cô ngu đến mức trò .
"Chậc, thấy lợi thì tìm ? Anh nghĩ còn mong ngóng chắc? Trong mắt , rẻ rúng đến ?"
"Anh thừa nhận, là . Anh chăm sóc cho em, cũng lo cho các con. chuyện ly hôn… em là nhắc đến , em mà. Anh bao giờ như . Còn tiền trăm , nhận là đem ngay đến cho em đấy."
Hứa Lam Hà tỏ tha thiết, vẻ mặt như thực lòng hối cải. trong mắt Vân Sương, tất cả chỉ là một vở diễn vụng về.
"Anh nghĩ đưa chút tiền là xí xóa hết ? Anh tưởng hôm đó đến nhà trộm đồ ? Trong đám đó, mặt đúng ? Giờ đây tiếc nuối, hối hận? chỉ cần cái bộ mặt của thôi thấy buồn nôn!"
Hứa Lam Hà khựng , lộ rõ vẻ chột . Anh ngờ cô chuyện đó.
"Em chúng đến mà báo với đại đội trưởng… chứng tỏ trong lòng em vẫn còn , đúng ? Vì các con, vì tình nghĩa , cho thêm một cơ hội. Anh hứa, sẽ để ức h.i.ế.p em nữa!"
Mộng Vân Thường
"Ha!" – Vân Sương bật khinh miệt – "Trước khi đến khô cả nước mắt, ở ? Khi chửi , đánh con, gì? Giờ thấy khác lấy , mới lóc xin xỏ? Anh nên sống với cả đời là !"
"Vân Sương, em giận… nhưng thời gian lâu như , cũng nên nguôi giận chứ?"
Vừa dứt lời, tiến lên gần. Kiều Dịch Khất bước tới, rằng chắn mặt Vân Sương. Ánh mắt sắc như dao, thẳng khiến đối phương lạnh sống lưng.