Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 151
Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:56:46
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mẹ con bà không ở lại lâu, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Vân Sương tiễn họ xong, liền vào trong khóa cửa. Từ giờ, cửa lớn phải đóng bất cứ khi nào ra ngoài, đề phòng kẻ gian lẻn vào. Ở thôn này, bình thường nhà nào cũng mở cửa suốt, trừ khi đêm xuống hoặc vắng người. Nhưng nhà cô giờ khác rồi – kẻ nhòm ngó không ít.
Buổi chiều, cô ăn cơm xong, rồi mang sổ ra đội bộ từ sớm để nhận lương thực. Không ngờ, đã có hơn hai mươi người đứng xếp hàng phía trước.
Vừa chen vào hàng, đằng sau đã có thêm người tới. Trong số đó, cô nhận ra Lý Quốc Phong – vừa thấy cô, mắt anh ta liền sáng rỡ.
"Đồng chí Liễu Vân Sương, cô cũng đến à?"
"Ừ, không ngờ lại đông người thế này."
"Phải rồi, dạo này cô có bận không?"
Vân Sương hơi bất ngờ. Câu hỏi này nghe có vẻ chẳng liên quan. Cô liền nghiêng đầu hỏi lại:
"Sao anh hỏi thế? Có chuyện gì à?"
Lý Quốc Phong xoa tay cười cười, hơi ngập ngừng một chút rồi nói nhỏ:
"Cũng không phải việc to tát gì. Chẳng là chị gái tôi có người giới thiệu đối tượng..."
"Tôi bảo chị ấy đến Cung Tiêu Xã mua một bộ quần áo mới, mà chị ấy chẳng có bạn bè nào đi cùng."
Vừa nói, anh ta vừa gãi đầu, vẻ mặt hơi lúng túng, như có chút ngại ngùng.
"Đó là việc tốt, chỉ có điều mấy ngày nay tôi chưa ra ngoài được. Hay là để tôi hỏi Nguyệt Lan thử xem, phiên chợ nào cô ấy cũng đi bán trứng gà."
"A? Vậy tức là phiên chợ sắp tới, cô không đi?"
Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến cô khựng lại vì sự quan tâm có phần lệch hướng của anh ta.
"Chưa chắc nữa... Dạo này trời lạnh quá, tôi đang lo làm giày với áo bông cho mấy đứa nhỏ, cũng không biết bao giờ mới xong."
Dĩ nhiên cô không thể nói thật lý do là đang phải dè chừng Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân, đành lấy chuyện may vá ra làm cái cớ.
"Vậy à, nếu sau này cô có rau hay hàng hóa gì cần bán mà không tiện đi, tôi có thể giúp một tay."
Ở đội sản xuất, chuyện nhờ người mang đồ đi bán giúp vốn dĩ cũng không hiếm. Có khi chỉ là mấy thứ lặt vặt, tự mình đi thì không đáng công.
"Để xem sau vậy. Tôi cũng chưa chắc lúc đó có gì cần đem bán không."
Cô không thể nhận lời ngay được, nhất là bây giờ đang vào thời điểm đội thu mua hàng núi nhiều nhất. Hàng hóa nhà Lý Quốc Phong chắc chắn cũng không ít, cô không muốn làm phiền thêm.
"Được, vậy đến khi nào cần, cứ tìm tôi là được."
"Ừ, cảm ơn anh."
Liễu Vân Sương lúc này lại nổi hứng tò mò về đối tượng xem mắt của Lý Thủy Tiên.
"Đối tượng xem mắt của chị gái anh là người ở đâu thế? Sao tôi chưa từng nghe nhắc đến?"
"Là người được một bà dì họ giới thiệu. Hai bên vẫn chưa gặp mặt, cũng chưa biết có thành hay không. Còn phải xem chị tôi cảm thấy thế nào."
Nếu là nhà khác, chắc đã vội vàng tìm cách gả con gái đi rồi. Nhưng anh ta vẫn tôn trọng ý kiến của chị mình như vậy, cho thấy đây là người đáng tin cậy.
"Ừm, đúng rồi. Phải tôn trọng người trong cuộc, chứ đâu thể ép buộc được."
Lý Quốc Phong cười khẽ, rồi đột nhiên hỏi:
"Này, đồng chí Liễu Vân Sương, giờ cô chỉ có một mình, có định tính chuyện đi bước nữa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/151.html.]
Một câu hỏi tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo chút căng thẳng. Rõ ràng là anh vừa tò mò, vừa dè chừng, sợ nghe phải câu mình không muốn nghe.
"Liễu Vân Sương! Em đang làm gì ở đây vậy?"
Một tiếng quát lớn vang lên khiến những người xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn. Hứa Lam Hà bước tới, sắc mặt u ám, đi cạnh là Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải.
Không chỉ có họ, Đỗ Nhược Hồng cũng dắt theo Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đến. Bọn trẻ hôm nay đều phải đến để nhận điểm công, vì Trương Trường Minh đã yêu cầu các thành viên phải tự đến mới được tính điểm.
Liễu Vân Sương chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, quay đầu sang hướng khác với vẻ lạnh nhạt.
Ai nấy đều nhìn ra được — cô không muốn để tâm đến Hứa Lam Hà nữa.
"Anh đang nói chuyện với em đó, không nghe thấy à?"
Vừa nói, anh ta vừa định bước lên nắm lấy tay cô.
"Anh định làm gì?"
Liễu Vân Sương theo phản xạ lùi lại, né tránh. Lý Quốc Phong đứng sau cũng lập tức tiến lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Hứa Lam Hà.
Thấy vậy, Hứa Lam Hà càng giận hơn, gằn giọng:
"Các người... các người đang giở trò gì vậy?"
Tuy giận đến sôi máu, nhưng anh ta vẫn cố nén lại, giả bộ giữ bình tĩnh, bày ra vẻ mặt người bị tổn thương vì bị hiểu lầm. Một màn diễn cảm xúc thật khéo, như thể anh ta mới là người đáng thương trong câu chuyện này.
"Giở trò gì à? Rõ là không ưa anh thôi. Có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân."
Liễu Vân Sương không ngờ Lý Quốc Phong lại ra mặt vì mình, khiến lòng cô thoáng chút xao động.
"Vân Sương, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
Mộng Vân Thường
Hứa Lam Hà không thèm liếc đến Lý Quốc Phong, chỉ nhìn cô chằm chằm, mắt đỏ lên vì giận.
Cô bật cười lạnh lùng.
"Quan hệ cách mạng thuần túy thôi, Hứa Lam Hà. Anh nghe cho rõ đây, chuyện của tôi không đến lượt anh xen vào. Cho dù tôi có quan hệ với ai, cũng chẳng liên quan gì đến anh hết!"
Ánh mắt cô lạnh như băng, ngữ khí không còn một chút mềm mỏng. Mọi người xung quanh đều thấy rõ — cô không nể mặt Hứa Lam Hà chút nào.
"Em, em trở mặt không nhận người nữa rồi đúng không?"
"Ha! Anh còn mặt mũi hỏi câu đó à? Tôi đã nói rõ ràng với anh từ trước rồi — giữa chúng ta không còn gì hết, không còn bất kỳ quan hệ gì. Anh hiểu không? Hôm nay bao nhiêu người đứng đây, vậy mà anh dám đến đây làm loạn, thật chẳng biết xấu hổ là gì!"
Cả sân lặng ngắt. Lời nói của cô sắc như dao, không chút lưu tình. Nhưng ai nấy đều biết — lời đó là sự thật. Hứa Lam Hà tự chuốc lấy mà thôi.
"Chị dâu hai, sao chị lại nặng lời như thế?"
Hứa Lam Hải lên tiếng, cố tỏ vẻ bênh vực Hứa Lam Hà.
"Anh hai em cũng chỉ là lo cho chị thôi. Thấy chị cười nói thân thiết với người đàn ông khác, sao mà anh ấy chịu được?"
Lúc này, Hứa Lam Hải đang muốn vay tiền Hứa Lam Hà, nên tranh thủ lấy lòng anh ta một phen.
Liễu Vân Sương nhếch môi cười nhạt:
"Ai là chị dâu hai của cậu? Làm ơn gọi tôi là đồng chí Liễu Vân Sương cho đàng hoàng! Tôi với anh cậu chẳng còn quan hệ gì, đừng có gọi thân mật, nghe ngứa tai lắm!"
Lời vừa dứt, mấy người xung quanh không nhịn được mà che miệng cười. Vẻ mặt Hứa Lam Hải đen lại ngay tức khắc, không chịu được sự bẽ mặt này.
"Cô đừng tưởng cô ăn nói lanh lẹ là qua mặt được thiên hạ. Anh hai tôi còn ở đây, cô nên biết điều một chút!"