Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 150
Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:52:47
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Vân Sương thở dài trong lòng. Câu nói tuy khó nghe thật, nhưng thời nay người ta vẫn hay chia như thế. Nên cô cũng chẳng phản bác làm gì.
"Thôi thì của cũng đã đưa rồi. Nhưng chia phần thì ít, lại còn phải bù thêm cho Hứa Lam Xuân nữa. Chị dâu cả, chị nói xem, mấy anh em nhà này có phải đều là con nuôi không? Chứ bà cụ đối xử với Hứa Lam Xuân cứ như con ruột duy nhất ấy!"
"Ai nói không đúng chứ! Chị cũng nghi lắm đấy! Em không biết đâu, giờ Hứa Lam Xuân cứ theo sát bà cụ, hai người lớn kèm một đứa trẻ, vậy mà lại bắt chị với Thanh Thanh thay phiên nhau nấu cơm cho họ. Tức c.h.ế.t chị! Bà ta nấu cơm thì bọn chị thì phải đưa lương thực, còn bọn chị nấu cơm cho bà ta thì coi như nghĩa vụ. Thế thì công bằng ở chỗ nào?"
Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ý vị.
"Chị dâu, chị còn chưa nhận ra sao? Là bà cụ không muốn để mọi người được yên ổn. Dù chia nhà rồi thì bà ta vẫn phải có cái tiếng ra oai."
Mộng Vân Thường
"Hứ! Tiếc là lần này bà ta tính sai rồi. Thanh Thanh nói bụng đau, chị thì bảo mình nhức đầu. Bà cụ muốn mắng thì cứ để bà ta mắng. Chị không quan tâm nữa!"
Ra là vậy. Không phải cố tình đến để kể khổ với cô, mà chỉ đơn giản là muốn né cho đỡ phiền. Liễu Vân Sương bỗng thấy rõ hình ảnh bà cụ Hứa giận đến mức mặt đỏ gay trong đầu mình mà buồn cười không chịu được.
"Chị dâu cả, mấy chuyện này em cũng hiểu mà. Giờ thì điều kiện mình chưa có, nhưng nhà chị có nhiều người làm, hai đứa nhỏ lại lanh lẹ. Cố gắng cày cuốc một thời gian, dành dụm, rồi tự xây nhà riêng. Đến khi Tri Thành trở về, cả nhà quây quần, chẳng phải hạnh phúc lắm sao?"
Lời nói của cô như gãi đúng chỗ ngứa, làm Đỗ Nhược Hồng thoáng vui vẻ, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn. Nhưng chỉ vài giây sau, lại trùng xuống, giọng nghiêm lại:
"Vân Sương, có một chuyện... chị muốn nói với em."
Thấy bà đột nhiên trở nên nghiêm túc, Liễu Vân Sương cũng không dám xem nhẹ.
"Nói với em? Chị dâu cả, là chuyện gì vậy?"
Đỗ Nhược Hồng liếc nhìn ra sân, rồi lại quay vào trong, chần chừ một lúc rồi khẽ nói:
"Tri Niệm, con dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi đi."
"Vâng ạ."
Nghe tiếng gọi, Hứa Tri Niệm bước lại đáp lời rồi bế Hứa Tri Ý từ trên giường xuống. Những đứa trẻ còn lại cũng lục tục kéo nhau ra sân, tò mò nhìn về phía Đỗ Nhược Hồng.
"Chị dâu cả, rốt cuộc là chuyện gì thế? Thần thần bí bí mãi vậy?"
"Ối giời ơi, Vân Sương, em còn cười nổi à? Chị nói thật, tối qua chị ra ngoài đi vệ sinh, tình cờ nghe thấy bà cụ đang thì thầm với Hứa Lam Xuân." – Đỗ Nhược Hồng hạ giọng, ánh mắt đầy cảnh giác, nhìn trước nhìn sau rồi mới kể tiếp.
"Hai người bọn họ sợ Lão Nhị quay lại tìm em để đòi tiền. Bà cụ còn nói với Lam Xuân là nên lấy lại số tiền ấy, vì chỉ là “giữ hộ” mà thôi. Còn chuyện chiếc vòng vàng, cô Lam Xuân đến giờ vẫn không tin là em không có."
Vừa nói đến đây, sắc mặt bà dần trở nên nghiêm trọng:
"Chị còn nghe bà bảo Lão Nhị đi đòi cái vòng, lấy làm của hồi môn. Còn Tri Vi cũng nghe chuyện đó đấy. Sau đó ba người bọn họ nói khẽ lại, chị không nghe nổi nữa. Nhưng chị nói thật, em đừng xem thường. Lũ người đó, không có ai thật lòng với em cả."
Nửa câu chuyện ấy, Vân Sương đã sớm đoán được. Đỗ Nhược Hồng không phải người hay dựng chuyện, còn chuyện có thực tình tình cờ nghe được hay không thì... cũng chưa chắc. Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là cái tên Hứa Tri Vi – người cô vẫn tưởng là đứng ngoài mọi chuyện – nay cũng dính líu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/150.html.]
Nếu một ngày nào đó, “vầng hào quang nữ chính” của Tri Vi bất ngờ bùng nổ, liệu có khi nào chiếc vòng kia thực sự bị lấy đi không? Mà từ đầu tới cuối cô vẫn luôn miệng bảo là không có, nếu thật sự mất thì biết kêu ai?
Đúng là khó xử!
"Vân Sương, sao em im lặng thế?"
"À... chị dâu cả, em đang suy tính cách đối phó đây. Mấy người kia rõ ràng là không muốn để em sống yên ổn. Em cảm ơn chị đã đến báo cho em biết, em sẽ chuẩn bị trước. Chị nghĩ mà xem, lần trước đã lục tung cả nhà em, rõ ràng không có gì, vậy mà họ vẫn không chịu tin."
Nói rồi, cô nhếch môi cười nhạt, trong lòng chỉ thấy lạnh gáy với cái lòng tham không đáy của bọn họ. Hứa Lam Xuân thì khỏi phải bàn – chưa từng là người tốt. Nhưng với Đỗ Nhược Hồng, Vân Sương cũng chẳng dám hoàn toàn tin tưởng. Đời này sống lại một lần, không tin ai trọn vẹn được nữa.
"Chị thấy em hiểu là được rồi. Bên đó có chuyện gì, chị sẽ bảo Tri Niệm với Tri Tâm qua báo cho em."
Nghe vậy, Vân Sương không khỏi cảm kích. Đây coi như một lời hứa, dù có thực lòng hay không, cô cũng sẽ ghi nhận.
"Gần đây trong nhà loạn lắm, không chỉ Hứa Lam Xuân và bà cụ mà vợ chồng thằng ba cũng không yên ổn." – Đỗ Nhược Hồng thở dài.
"Họ lại sao nữa?"
"Cũng là chuyện tiền bạc thôi. Chia phần xong rồi mà vẫn không thỏa mãn, còn nói muốn lên huyện kiếm việc làm. Chị đoán, chắc sớm muộn gì cũng sẽ tới vay tiền đấy. Nhưng tiền nhà chị giờ ở tay chị, chị nói không là không! Còn Lão Nhị… thì khó mà chắc được."
Vân Sương nghe đến đây khựng lại, ánh mắt thoáng suy tư. Sau đó, cô nhìn Đỗ Nhược Hồng rồi hỏi ngược:
"Chị dâu cả, sao chị nhìn em như vậy?"
Đỗ Nhược Hồng cười khẽ, rồi thôi không vòng vo nữa.
"Vân Sương, em nói thật đi, em còn định sống với Lão Nhị nữa không? Nếu còn tình cảm thì quay về đi, kẻo vài hôm nữa, cái gì cũng không lấy lại được đâu."
Bà ấy đâu biết rằng, số tiền một trăm tệ kia đã sớm nằm gọn trong tay cô rồi.
Dù có ý đồ gì đi nữa, thì tấm lòng này cô vẫn phải nhận.
"Chị dâu cả, em không có ý định quay lại đâu. Hứa Lão Nhị không phải người có chủ kiến, nói thật, anh ta yếu đuối và không đáng tin. Bây giờ cuộc sống của em tuy vất vả, nhưng thoải mái và rõ ràng hơn rất nhiều. Em không hối hận."
Câu trả lời dứt khoát, không lưỡng lự. Đỗ Nhược Hồng thở dài, rồi gật đầu:
"Ừ, thôi thì em quyết sao thì quyết. Chị chỉ mong sau này chị em mình vẫn thân thiết như cũ. Chứ mấy ông chồng nhà họ Hứa, từ anh cả đến Lão Nhị, chẳng ai ra hồn cả!"
Có thể bà ấy nói vậy là để an ủi cô, nhưng lời lẽ chân thành khiến Vân Sương cảm động.
"Vâng, chị cả, mặc kệ họ, chị em mình cứ sống tốt là được. Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn."
"Ừ!"
Đỗ Nhược Hồng là người thông minh, khôn ngoan từ trong ruột gan. Bà ấy không bao giờ dậy sớm nếu không có lợi. Việc bà tỏ ra thân thiết, chắc chắn không phải chỉ vì tình nghĩa suông. Nhưng hiện tại, con gái bà thân thiết với lũ nhỏ nhà Vân Sương, còn bà thì vui vẻ học theo nếp sống của cô – vậy là đủ. Người như thế, có thể chơi, nhưng không nên chơi sâu.