Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 148

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:39:20
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong phòng, Liễu Vân Sương nghe vậy thì lửa giận bốc thẳng lên đầu. Thì ra Hứa Lam Hà chưa hề hối hận, tất cả chỉ là màn kịch được tính toán từ trước. Cũng may cô cứng rắn, nếu không thì đã rơi vào bẫy hai anh em này rồi!

"Anh biết rồi, em gái à, yên tâm đi, anh nhất định sẽ giúp em. Chỉ có điều sau này em đừng gây chuyện với cô ấy nữa. Nhà cô ấy giờ cũng chẳng còn gì giá trị, chiếc vòng vàng coi như là vật kỷ niệm. Em muốn thì cứ lấy."

Trời đất ơi, anh ta lại dám quyết định thay cô như vậy sao? Thật không biết xấu hổ đến mức nào! Liễu Vân Sương nghiến răng, suýt chút nữa là không kìm được mà xông ra vả cho mỗi người một cái tát tỉnh người.

"Em cảm ơn anh hai, yên tâm đi. Đợi em gả đi rồi, nhất định sẽ cảm ơn chị dâu hai, cũng như anh. Nhưng anh phải nhanh lên một chút. Năm nay mất mùa, đội trưởng nói rồi, thu hoạch chẳng đáng là bao. Nếu chị dâu hai mà sốt ruột bán cái vòng vàng ấy đi, thì em cũng chẳng còn gì cả. Anh chẳng lẽ muốn để em bị nhà họ Tân khinh thường à?"

"Lam Xuân, em yên tâm. Anh đã để lại tiền cho cô ấy rồi. Chờ khi nào cô ấy bớt giận, anh sẽ nói chuyện tử tế, nhất định để em được như ý."

"Vâng, em biết mà, anh hai là tốt nhất!"

Hứa Lam Xuân bắt đầu giở giọng ngọt ngào, còn Hứa Lam Hà thì ra mặt hưởng thụ rõ ràng. Nhìn cái cảnh đó, Liễu Vân Sương chỉ muốn lôi cả hai ra giữa sân mà chửi cho một trận ra trò.

"Thôi, chúng ta về đi thôi. Em lo chăm sóc mẹ cho tốt, đừng để bà cụ tức giận nữa, bà già rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Lam Xuân sa sầm lại, tức tối hẳn ra.

"Còn nói gì nữa! Chị dâu cả thật là quá quắt. Mẹ tức đến mức nằm liệt giường rồi kìa. Đến bữa cơm cũng không chịu nấu, không phải là muốn tạo phản thì là gì!"

Hứa Lam Hà chỉ thở dài, không lên tiếng. Có lẽ tình hình trong nhà bên kia cũng không mấy sáng sủa. Chỉ vì nấu một bữa cơm thôi mà cũng thành vấn đề lớn như vậy.

Phân nhà rồi, mà phiền phức vẫn chưa hết. Hừ, đúng là đời không yên!

Liễu Vân Sương vẫn cố dằn cơn tức, muốn xem hai người kia còn trò gì nữa.

"À mà Lam Xuân, số tiền năm trăm đồng của Tri Vi, em đừng tiêu hết. Phải để dành lại một ít, đề phòng bất trắc."

"Em biết rồi, anh yên tâm đi mà, anh hai."

Sau đó là những câu chuyện tán gẫu nhạt nhẽo, lời lẽ ngọt xớt của một người em gái đang cố lấy lòng anh trai. Nhưng với Liễu Vân Sương, những lời ấy nghe vào tai chỉ thấy buồn nôn.

Cô cúi xuống nhìn đống tiền trong tay – mười tờ tiền lớn, tròn trĩnh – một trăm đồng.

Mộng Vân Thường

Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng. Cô đã thay đổi chủ ý.

Anh đã không có tình, thì đừng trách tôi vô nghĩa!

Hừ!

Thấy xung quanh không có ai, cô rón rén quay về nhà. Trong sân đã thắp đèn dầu, ánh sáng vàng vọt đủ để soi rõ mọi thứ. Hai đứa nhỏ vừa thấy cô liền ùa ra đón.

"Mẹ, mẹ đưa tiền cho ông ta rồi à?"

"Chưa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/148.html.]

"Sao thế? Ông ta không cần à?"

Liễu Vân Sương liếc nhìn Hứa Tri Ý đang ngủ yên bên cạnh, rồi quyết định kể lại mọi chuyện cho hai đứa nhỏ.

"Hai đứa còn nhớ chuyện lần trước cô các con dắt người tới đòi cái vòng vàng không?"

"Nhớ chứ. Nhưng... chuyện đó thì liên quan gì vậy mẹ?"

Hứa Tri Lễ mở to mắt, ngơ ngác hỏi lại.

"Chiếc vòng vàng đó là bà ngoại để lại cho mẹ."

Cô nói, giọng thản nhiên như đang kể lại chuyện xưa. Năm ấy, ba chị em mỗi người một nơi, chỉ có cô – chị cả – là ở lại quê nhà chăm sóc bà ngoại. Thế nên, chiếc vòng vàng được bà trao tận tay. Ngoài ra, còn có một bức tranh nữa – nhưng cô đã bán đi từ lâu, không nhắc lại làm gì.

"Thật sự có chiếc vòng đó sao ạ?" – Cả Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ đều ngạc nhiên. Từ bé đến giờ, chúng chưa từng thấy mẹ nói đến hay mang ra khoe bao giờ.

"Ừ, chuyện này mẹ từng nói với bố các con rồi. Không rõ là bố các con tiết lộ hay cô các con nghe lén được, nhưng tóm lại là cô ta biết."

Nói đến đây, sắc mặt Vân Sương thoáng lạnh, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ.

"Và giờ, cô ta đang nhăm nhe chiếc vòng đó."

"Mẹ! Không thể đưa cho cô ta được!" – Hứa Tri Tình bức xúc, tuy chưa rõ giá trị của chiếc vòng, nhưng nghĩ đến việc bị Hứa Lam Xuân cướp mất là đã thấy không nuốt trôi được rồi.

"Đúng đó! Đồ của chúng ta, dựa vào cái gì mà phải giao cho cô ta?" – Hứa Tri Lễ cũng cau có, vốn dĩ cậu đã chẳng có cảm tình gì với Hứa Lam Hà, giờ lại thêm chuyện này, càng thấy uất ức.

"Mẹ đã đuổi theo hôm qua, tận tai nghe thấy bọn họ đang bàn nhau chuyện này. Mẹ sẽ không để yên đâu. Nhưng lần này, cần hai đứa phối hợp với mẹ."

Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ lập tức gật đầu, mắt sáng rực như thể được tham gia vào một trận chiến lớn.

Cả ba mẹ con túm tụm lại, thì thầm bàn bạc. Từ sắc mặt lo lắng ban đầu, hai đứa trẻ dần tươi tỉnh, trên môi thấp thoáng nụ cười gian xảo.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Lần này bọn họ sẽ mất cả chì lẫn chài!" – Hứa Tri Tình khẽ siết tay, ra dáng đầy quyết tâm.

"Không đúng, không đúng. Bọn con cái gì cũng không biết hết!" – Cô bé cười khúc khích rồi giả vờ ngây thơ. Hứa Tri Lễ bên cạnh lập tức gật đầu, phối hợp hết mình.

Liễu Vân Sương nhìn hai con mà mỉm cười hài lòng. Trong lòng dường như cũng nhẹ đi phần nào, quay lại giường nằm nghỉ.

Hôm sau, nhà họ vẫn sinh hoạt bình thường. Trời chuyển lạnh, đến lúc phải lấy vải ra may áo bông cho cả nhà.

Cô lấy chồng vải đã mua từ trước, bắt đầu đo đạc. Hai cô con gái sẽ mặc áo bông đỏ, in hoa li ti, nhìn vừa xinh vừa ấm. Còn cô – người mẹ – chọn vải xanh lá đậm in hoa nhỏ, mộc mạc nhưng vẫn nổi bật. Hứa Tri Lễ thì mặc áo bông màu đen – đơn giản nhưng sạch sẽ.

Nghe nói sắp có áo mới, ba đứa nhỏ mừng rỡ vây quanh mẹ, ríu rít cả buổi.

 

Loading...