Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 146
Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:32:42
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra, cô cũng không phải kiểu mẹ canh chừng con sát sao, chỉ là để mắt một chút cho yên tâm. Trẻ con thời nay, không va vấp không lớn, chúng tự khắc cứng cáp dần lên. Hứa Tri Lễ trên đường về vẫn lặng im không nói gì, nhưng vừa bước chân qua cổng, sắc mặt cậu nhóc lập tức tươi rói, như vừa được thưởng một cục đường.
"Mẹ, mẹ không biết đâu, hôm nay bà nội tức đến mức suýt phát điên luôn đó!"
Liễu Vân Sương đang nhìn Hứa Tri Ý chơi ngoan dưới cửa sổ, thấy con không gặp nguy hiểm gì mới yên lòng, quay sang hỏi:
"Sao con nói vậy?"
"Thì mọi người trong nhà đều đòi chia gia sản, mà bà ta lại không chịu. Không cho chia tiền, không cho chia đồ, còn nói vẫn ăn chung, mỗi nhà phải nộp tiền ăn cho bà ta giữ. Bác cả nghe xong tức quá, phản đối ngay tại chỗ. Rồi chị cả cũng đứng lên nói, thế là bà ta bắt đầu tru tréo, bảo con nít dám trèo đầu cưỡi cổ bà, còn ám chỉ là có người xúi giục."
Lời đó không cần nói cũng biết là đang nhắm vào Đỗ Nhược Hồng. Với bà cụ Hứa mà nói, vu vạ là sở trường.
Lúc này, Hứa Tri Tình đã rót nước xong, gọi mọi người tới rửa tay. Liễu Vân Sương bế Hứa Tri Ý ra chậu, nhưng giá để lại quá cao, cô bé nhỏ không với tới, đành phải nhấc lên rửa giúp.
Cả nhà vừa ngồi vào bàn, chuyện chia nhà lại tiếp tục là chủ đề chính.
"Chị cả ghê gớm lắm mẹ ạ, kể một hơi hết sạch những chuyện bà nội đã làm từ trước đến giờ. Cả chuyện bà đánh con và chị, cũng lôi ra hết. Bà tức đến mức ngất xỉu, phải gọi bác sĩ tới khám luôn!"
Không cần tưởng tượng cũng đoán được lúc đó mặt bà cụ méo xệch đến cỡ nào. Hứa Tri Niệm quả thật là lợi hại, không uổng công theo mẹ ra riêng rèn giũa bấy lâu.
Liễu Vân Sương nghe xong, hỏi:
"Nói vậy, chẳng phải là không chia nhà được sao?"
Hứa Tri Lễ lắc đầu:
"Con không biết nữa. Đội trưởng cũng ra mặt khuyên can rất nhiều, nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả. Ăn xong con định qua xem tiếp."
Cô lập tức ngăn lại:
"Đừng đi nữa, ở nhà luyện chữ đi. Sáng nay mẹ lo muốn chết. Lỡ bà nội con nổi điên mà động tay chân với mấy đứa thì mẹ xót lắm."
Cô nói là thật lòng. Sáng nay bọn nhỏ đã ra ngoài một lần, thôi thì chiều để yên trong nhà cho chắc ăn. Chuyện chia nhà dù có chậm, cũng là chắc chắn rồi, không cần phải chen chân vào nữa.
"Mẹ yên tâm, chiều nay con sẽ không ra ngoài đâu. Con sẽ giúp mẹ may chăn."
Hứa Tri Tình lập tức gật đầu, giọng nói ngoan ngoãn khiến người ta vừa nghe đã ấm lòng.
"Ừ, vậy thì con cũng đừng đi nữa, ở nhà cho chắc."
Thấy hai đứa đều nghe lời, Liễu Vân Sương mới yên tâm.
Thế nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó.
Buổi chiều, sau khi thu dọn, dỗ Hứa Tri Ý đi ngủ, cô tiếp tục may chăn. Còn một chiếc cuối cùng, cô cũng không để Hứa Tri Tình giúp, mà bảo con gái và Tri Lễ cùng nhau luyện chữ.
Cô đoán, sau vụ chia nhà, chắc chắn Đỗ Nhược Hồng sẽ tới tìm cô để nói chuyện. Nhưng đợi mãi đến tối vẫn không thấy ai.
Vừa định dọn dẹp để đi nghỉ, bỗng nghe ngoài sân có tiếng động. Người bước vào lại khiến cô cau mày – Hứa Lam Hà.
"Mẹ ơi!" – Hứa Tri Lễ đang chơi cùng em gái ngoài cửa hoảng hốt, lập tức bế Hứa Tri Ý chạy vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/146.html.]
Liễu Vân Sương cùng Hứa Tri Tình đang giặt quần áo dưới cửa sổ, nghe tiếng cũng giật mình.
Hứa Lam Hà thì mặt mày hớn hở, ung dung bước vào sân như thể đây vẫn còn là nhà mình.
"Vân Sương, em đang giặt đồ à?"
Cô nhíu mày, mặt lạnh như tiền:
"Anh đến đây làm gì? Quên rồi à? Đội trưởng đã nói rõ ràng rồi. Người nhà họ Hứa các anh, một bước cũng không được bén mảng vào nhà tôi. Cút đi!"
Vừa nói, cô vừa với lấy cây gậy dựa cạnh tường – một cây gậy to bản, cô cố ý để đó đề phòng bất trắc.
Nhớ lại lần trước suýt nữa bị cưỡng ép, cô vẫn còn run.
Thấy gậy giơ lên, Hứa Lam Hà giật mình, vội xua tay lia lịa:
"Không, không phải vậy đâu! Anh không tới gây chuyện. Em xem này, anh mang tiền đến cho em!"
Nói rồi anh ta móc ra một xấp tiền dày cộp.
Dù đã trải qua một đời, Liễu Vân Sương vẫn ngạc nhiên. Gã này lại đang giở trò gì nữa đây?
Nhưng gương mặt cô vẫn không đổi sắc.
"Anh không nợ tôi đồng nào cả. Cầm về đi, tôi không cần."
"Vân Sương, em đừng nói vậy mà. Anh biết em vẫn còn giận. Lần trước là anh hồ đồ, đâu có cố ý làm khó em đâu. Anh cũng không định đánh tụi nhỏ thật... Dù gì cũng là con ruột của anh mà, sao anh nỡ..."
Anh ta cười gượng, cố làm ra vẻ dịu dàng.
Nhưng Liễu Vân Sương chỉ thấy lạnh sống lưng.
Gã này đang có mưu đồ gì đây?
"Hứa Lam Hà, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Anh biết em giận cũng gần hai tháng rồi. Giờ nhà đã chia, ai ở nhà nấy. Em dắt các con về với anh đi, mình sống riêng một nhà. Từ nay về sau, em muốn làm gì thì làm, không ai cản."
Thì ra là vậy!
Liễu Vân Sương nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như sương:
"Cút! Tôi đã ly hôn với anh rồi! Đừng ở đây mà nói khoác. Tôi và các con tôi không cần thứ đàn ông vô dụng như anh!"
Mộng Vân Thường
"Cầm lấy cái đống tiền dơ bẩn của anh rồi biến đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ để tôi trông thấy cái mặt anh nữa!" – Giọng Liễu Vân Sương lạnh lẽo, dứt khoát, từng chữ rơi ra như d.a.o chém, không chừa lại chút nể nang.
Ngay sau lưng cô, Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ đồng loạt siết chặt cây gậy trong tay, sẵn sàng ứng chiến. Ánh mắt hai đứa trẻ hệt như con thú nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ, trừng trừng nhìn về phía Hứa Lam Hà như thể anh ta là mối họa lớn nhất đời mình.
Vân Sương ngoái đầu lại, thấy Hứa Tri Ý vẫn nằm yên trên giường, im lặng dõi theo tình hình bên ngoài qua ô cửa kính. Trong lòng cô thầm thở ra – may mà con bé biết điều, tự giữ im lặng vào lúc này, đúng là thông minh.
Dưới chân cô, Đại Tráng cũng đang khom người, rít lên khe khẽ, sẵn sàng nhào ra chỉ chờ hiệu lệnh. Vân Sương nắm chặt gậy trong tay, ánh mắt lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt.
"Vân Sương, đừng giận nữa được không?" – Hứa Lam Hà cất tiếng, giọng nhỏ nhẹ. Anh ta vừa nói vừa đưa tay định nắm lấy tay cô.