Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 126
Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:48:40
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lên đầu con gái, ánh mắt dịu dàng hẳn.
Nhưng... nói thì dễ, làm mới là khó. Hứa Tri Vi không phải người bình thường. Con bé đó có hệ thống, có bệ đỡ, lại giỏi lấy lòng người, thậm chí còn thông minh mưu trí hơn cả đám người lớn.
Nếu muốn đối phó, chỉ có một cách – phải mạnh lên từng ngày. Không thì chờ đến lúc cô ta lật bài, mình chỉ có đường chết.
"Được rồi, không nghĩ nữa. Tranh thủ nấu cơm ăn đã, chiều nay còn làm chăn."
"Vâng mẹ, mẹ dạy con may vá đi, sau này con sẽ giúp mẹ!"
"Được, Tri Tình, mẹ sẽ dạy con tất cả những gì mẹ biết. Không phải để con làm việc vất vả, mà là để con sống tốt. Trên đời này, con cần biết rất nhiều thứ. Kỹ năng sống cũng tốt, đạo lý đối nhân xử thế cũng cần. Không phải để dùng ngay, mà là để phòng thân. Có khi một chút hiểu biết lại cứu cả đời người đấy."
"Mẹ, con hiểu mà. Mẹ làm tất cả là vì muốn tốt cho con."
Hứa Tri Tình không hiểu hết lời mẹ, nhưng cô bé biết – từ ngày ba mẹ con dọn ra sống riêng, mẹ chưa từng bỏ bê chị em cô. Là chị cả, cô phải gánh vác một phần trách nhiệm, chia sẻ với mẹ.
Mỗi lần được mẹ khen, cô lại càng thêm phấn khởi.
Liễu Vân Sương nhìn con gái chăm chú, rồi nhìn hai đứa nhỏ đang chơi trong nhà. Ánh mắt cô chậm rãi dịu lại.
Chuyện của Hứa Tri Vi, tạm thời không nghĩ nữa. Cứ để bọn họ vui vẻ một chút đi. Cô sẽ âm thầm tích lũy thực lực, từng bước vươn lên.
Đời này, ai thắng ai... còn chưa biết đâu.
Ít nhất thì, ánh hào quang của nữ chính cũng đã bắt đầu tỏa rạng trở lại.
Liễu Vân Sương biết rõ, Hứa Tri Vi đang từng bước xây dựng hình tượng cho bản thân, từng lời từng hành động đều có dụng ý riêng. Người ta đã bước lên sân khấu rồi, mình mà chậm một nhịp là bị bỏ lại phía sau.
Vậy nên, cứ theo kế hoạch của mình mà sống.
Dù sao thì, hươu c.h.ế.t về tay ai... còn chưa biết được.
Những bao bông Kiều Dịch Khất gửi đến đều được cô cuộn gọn lại.
Chỉ cần mở dây ra, từng bao lập tức nở phồng như bánh mì mới nướng – bông dày, tơi đều, trắng mịn – nhìn là biết hàng tuyển.
Rõ ràng là bông vừa thu hoạch năm nay, lại còn đúng loại đang khan hiếm trên thị trường. Người đàn ông này đúng là có bản lĩnh, quan hệ chắc chắn không tầm thường.
Chắc chắn giá cũng không hề rẻ.
Trong lòng cô thoáng có chút áy náy. Nếu đã được người ta giúp đỡ, ít nhiều gì cũng phải đáp lễ. Không thể chỉ biết nhận rồi để người ta gánh nặng thêm, như vậy thì không phải đạo.
Ít nhất, cũng nên đến đó một chuyến.
Quyết định rồi, cô bắt tay làm ba cái chăn.
Hứa Tri Ý còn nhỏ, ngủ cùng giường với cô là đủ.
Bao bông còn lại, tách phần ruột ra, cô sẽ làm thêm ba cái đệm đơn.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con bắt đầu làm việc.
Dọn đồ sang phòng phía Đông để có không gian thoải mái, Hứa Tri Lễ phụ trách trông Hứa Tri Ý ngủ ở phòng phía Tây.
Số vải Kiều Dịch Khất đưa trước đây đúng vừa để làm ruột chăn.
Phải bọc hết lớp bông lại, sau đó mới phủ thêm vỏ chăn ra ngoài.
Tuy nhiên, vì đã tính vừa đủ bốn cái chăn nên không còn vải thừa để làm vỏ đệm.
Liễu Vân Sương hiểu điều đó, nhưng không hề tỏ ý tiếc nuối.
Làm được bao nhiêu thì làm, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, cô vốn dĩ không phải người hay so đo.
Hứa Tri Tình rất lanh lợi. Chỉ cần hướng dẫn sơ qua, con bé đã biết cách làm theo.
Lúc đầu còn vụng về, nhưng chỉ mới khâu được hai đường kim là đã dần thành thạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/126.html.]
Cô con gái nhỏ làm việc chăm chỉ, ánh mắt rực rỡ niềm vui, rõ ràng là đang hăng say.
Liễu Vân Sương cũng không tiếc lời khen ngợi, càng khiến con bé thêm hào hứng.
Hai mẹ con vừa mới may xong một cái đệm, còn đang may thêm hai đường chỉ giữa đệm, thì nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài sân.
Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm bước vào trước, theo sau là Đỗ Nhược Hồng.
Nhìn thấy ba người cùng đến, Liễu Vân Sương đoán ngay – không cần hỏi cũng biết, chắc chắn đến để nói chuyện về Hứa Tri Vi.
Tính cách của Đỗ Nhược Hồng, cô quá rõ rồi.
Mồm mép sắc bén, lại thích than thân trách phận, kiểu gì cũng có vài câu oán trách.
Mà thôi, cứ nghe thử xem sao, biết thêm tình hình bên đó cũng không có gì thiệt.
Cô luôn tin – "biết mình biết người, trăm trận trăm thắng".
"Thím hai ơi, thím đang làm gì thế?"
Tiếng Hứa Tri Tâm vang lên từ cửa, vừa ló đầu nhìn vào đã thấy hai mẹ con đang bận rộn.
Ba mẹ con kia cũng chẳng khách sáo, đi thẳng vào phòng phía Đông.
"Làm chăn với đệm, đằng nào mùa đông cũng tới rồi. Mọi người đến chơi à?"
Vừa nói, cô vừa đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo.
"Ôi trời đất ơi, Vân Sương, bao bông này ở đâu ra vậy? Nhìn mà mê luôn! Bông dày, trắng thế kia cơ mà!"
Đỗ Nhược Hồng vừa nhìn thấy bao bông liền trợn mắt, ngó nghiêng đầy thèm thuồng.
Chất lượng như vậy, hồi bà ta lấy chồng còn chưa từng mơ tới.
"Em gái em mang tới đấy. Lần trước đến chơi tiện thể mang cho mấy bao."
Câu trả lời của cô rất nhẹ nhàng, không vội không vàng.
Hứa Tri Tình im lặng không nói, chỉ cúi đầu làm việc.
Chuyện của chú Kiều, cô bé không hé nửa lời với người ngoài.
Mà thật ra, ngoài Hứa Lam Hà, cũng chẳng ai từng gặp mặt ông ấy.
Ngay cả lần trước, chỉ có Liễu Vũ Yên tới, mang theo hai túi đồ to đùng khiến bao người nhìn tròn mắt.
"Em gái em đúng là biết nghĩ, đối xử tốt với gia đình quá.
Vân Sương này, nhìn em bây giờ mà chị ngưỡng mộ thật lòng đấy!"
Nghe thì có vẻ chân thành, nhưng Liễu Vân Sương vẫn giữ nguyên nụ cười xã giao.
Đáp lại rất lịch sự:
"Chị dâu quá lời rồi. Ai mà chẳng biết Hứa Tri Vi nhà chị đào được nhân sâm quý. Thứ đó bán được giá lắm. Mà nhà chưa chia, đương nhiên là của chung chứ sao."
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng lập tức đổi khác.
Hai mắt long lên, hừ một tiếng rõ dài:
"Của chung cái gì mà của chung!
Nó quyên góp một nửa, nửa còn lại thì giữ lại làm của hồi môn cho mẹ nó.
Chúng tôi là người trong nhà mà như người dưng nước lã."
Mộng Vân Thường
Giọng bà ta đầy oán thán, như thể uất ức dồn nén bao lâu giờ mới có chỗ trút.